Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 137:Chương 65: Thù hận và yêu thương (1)




Hoàng Gia Khiêm lễ phép thưa: “Cháu đã cho người đi tìm hiểu một chút về bà của Thừa Hiên để tìm cách cứu Tinh Vân. Tình cờ cháu điều tra được một chuyện.”

Hoàng lão gia ngẩng lên nhìn Cao Thừa Hiên: “Có chuyện gì mà cháu không dám nói?”

Hoàng Gia Khiêm thở dài khó nhọc kể cho Hoàng lão gia nghe tin tức mà anh tìm được: “Ngôi chùa mà Yên Di nói cho cháu đến tìm Cao lão phu nhân tên là Liên Hoa Tự nằm ở ngoại ô phía Nam Los Angeles. Đó là ngôi chùa của nhà họ Cao xây dựng vì một người. Đó là bà Cao Nhã Miên.”

Hoàng lão gia nghe xong hai tay rung rung. Cái tên này lập tức đập vào đại não truyền ngay xuống tim ông khiến tim ông rung lên từng hồi. Miệng há hốc nhìn Hoàng Gia khiêm lắp bắp: “Cháu nói thật sao? Bà ấy còn sống sao?”

Hoàng Gia Khiêm khẽ gật đầu. Hai giọt nước mắt từ hốc mắt già nua cuả Hoàng lão gia rơi xuống. Ông thầm gọi tên bà: “Nhã Miên!”.

Hoàng Gia Khiêm lại nói tiếp: “Cháu đã cho người đi điều tra. Đúng như những gì Cao lão phu nhân nói, năm đó bà Cao Nhã Miên bị trầm cảm nặng dẫn đến thần kinh không tự chủ đã nhảy lầu tự tử. Nhưng ban công phòng bà ấy năm đó không cao, cộng thêm có tán cây lớn và thảm cỏ phía dưới chống đỡ cho nên bà ấy chỉ bị thương nặng. Đôi chân đã bị gãy. Cao lão phu nhân muốn cho bà ấy một cuộc sống mới thoát khỏi lời đàm tiếu của gia tộc cho nên đã tung tin bà ấy qua đời ra bên ngoài. Sau đó mời bác sĩ tâm lý chữa trị cho bà ấy, đưa bà ấy vào chùa sống cho thanh tĩnh. Cuối cùng bà Nhã Miên cũng đã quy y cửa Phật, pháp hiệu là Mật Niệm* Sư Thái.”

*Pháp danh này là từ chữ đầu trong bài kệ: Mật khế thành công và tên tục của Nhã Miên hợp thành. Trong đạo Phập phái Đại Thừa dòng Thiền Tông hay Lâm Tế đều đặt Pháp danh bằng cách kết hợp một bài kệ để khuyến khích tu hành và tên tục của người đó. Tên tục của Cao Nhã Miên có nghĩa là suy nghĩ nhẹ nhàng nên pháp danh là Niệm.

“Gia Khiêm mau sắp xếp cho ta đến đó ngay. Ta muốn gặp bà ấy.” - Hoàng lão gia giọng nói run run, hai chân đã hướng xuống giường. Hoàng Gia Khiêm thấy vậy liền ngăn ông lại: “Ông hãy bình tĩnh, bây giờ sức khỏe của ông còn yếu vả lại đường đột xuất hiện trước mặt bà ấy e rằng không tiện. Ông hãy kiên nhẫn một chút, cháu sẽ đi tìm hiểu thêm rồi sắp xếp cho ông gặp.”

Vừa nói Hoàng Gia Khiêm vừa lấy trong tập tài liệu ra vài tấm hình đưa cho Hoàng lão gia: “Đây là những tấm hình mà người của cháu lén chụp được. Ông hãy xem thử.”

Hoàng lão gia vội vã cầm lấy tập hình, vui mừng giở từng tấm ra xem. Ký ức của hơn năm mươi năm trước như trở về. Người phụ nữ trong ảnh có gương mặt phúc hậu, đôi mắt sâu tĩnh lặng. Thời gian đã khiến bà thay đổi nhiều nhưng làm sao ông có thể không nhận ra người phụ nữ ông vừa gặp đã yêu. Bao nhiêu năm hình ảnh của bà vẫn ngự trị trong trái tim ông, khiến ông vừa nhìn đã biết đó là bà. Da dù có nhăn, tóc dù có bạc thì trong mắt ông bà vẫn là cô bé ngồi trên xích đu đọc sách trong hoa viên rộng lớn của nhà họ Cao năm nào.
...

“Phu nhân, thuộc hạ đã thăm dò được. Mười ngày trước Lưu Viễn được đưa vào bệnh viện nhưng vì mất máu quá nhiều mà bệnh viện không còn nhóm máu hiếm B - Rh âm tính nữa cho nên Hoàng Kim Minh đã lên truyền hình thông báo thu mua máu với giá một CC là mười ngàn đô la Mĩ mới kịp thời cứu được mạng Lưu Viễn.”

Cao lão phu nhân đôi mắt như sáng lên nhìn tên thuộc hạ trẻ tuổi: “Ngươi nói sao? Người đó là nhóm máu B-Rh âm tính sao?”

Tên thuộc hạ trẻ tuổi gật đầu dứt khoát đáp: “Dạ phải thưa bà.”

Người phụ nữ trung niên theo hầu bên cạnh Cao lão phu nhân cũng cúi đầu nói: “Hay chúng ta làm xét nghiệm ADN?”

Cao lão phu nhân gật đầu đồng ý với chủ kiến này. Sau đó họ hẹn Tinh Vân ra quán cà phê bên trong bệnh viện trò chuyện. Cao lão phu nhân ngồi ở bàn cạnh bức tường kính nhìn ra vườn hoa chờ đợi Tinh Vân đến. Năm đó, chồng bà cũng thuộc nhóm máu B-Rh âm tính. Đó là nhóm máu hiếm. Vì như vậy mà không cứu được ông nữa. Giá như lúc đó y học phát triển hơn, thông tin đại chúng phát triển hơn thì có phải đã tốt hơn rồi không? Như vậy bi kịch đã không xảy ra, bà cũng không phải thất lạc đi con của mình. Bao nhiêu năm nay bà tốn không ít công sức, tiền bạc chỉ để đi tìm con trai. Ở đâu nghe nói có người nhóm máu đó, tầm tuổi đó, tướng mạo đó bà đều đích thân đến tìm. Nhưng lần nào cũng là thất vọng quay về. Bà đi cầu nguyện khấn vái ở nhiều chùa như vậy cũng chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể gặp được con trai lần nữa. Đó là tâm nguyện lớn nhất của bà.