Cuộc đời, không phải lúc nào cũng có thể thuận theo ý muốn của con người. Nó không phải luôn trải thảm đỏ mềm mại chờ chúng ta bước tới. Đối với mỗi người, được sống, được tồn tại và được yêu là một điều thật hạnh phúc biết bao nhiêu. Thế nhưng, tại sao đối với anh lại chính là vết thương mình tàn nhẫn đến như thế? Yêu, có gì là sai lầm? Yêu, vậy thì đã sao? Tại sao ông trời không cho duyên tác hợp, mà lại bày ra quá nhiều thử thách? Yêu, có thể ngừng lại được mỗi tương tư hay không?
Nếu như thời gian có thể xóa nhòa đi hết thảy những vết thương trong lòng, như vậy thật là tốt biết bao nhiêu. Nếu như thời gian có thể quay trở lại những ngày tháng ấy, để chúng ta không dễ dàng buông tay nhau, lắng nghe lấy những lời giải thích, như vậy thật là tốt biết bao. Nếu như thời gian có thể khiến chúng ta yêu lại nhau một lần nữa, sẽ chẳng bao giờ tồn tại cái điều mà được gọi là "hối hận".
Một lần lại một lần, tổn thương chồng chất, đan xen đớn đau. Nỗi đau đớn ấy, đã sớm ngày khắc cốt ghi tâm. Xin lỗi, có thể giữ lại đôi bàn tay năm ấy? Hối hận muộn màng, có thể thay đổi được hay không?