Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 31: Bảo bối, chờ em lớn lên




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ----------------------------

Bài thi hết môn đã kết thúc, đám sinh viên suýt chút nữa đã mất đi nửa cái mạng. Sinh viên trọ ở trong trường cùng ngày hôm đó đã thu dọn tốt hành lý chuẩn bị về nhà. Bên ngoài Nam Khánh đều là từng hàng dài siêu xe tới đón, trong trường có không ít người lôi kéo vali đi tới đi lui, một học kỳ đảo mắt đã trôi qua.

Mãn Nhập Mộng dưới sự giúp đỡ của Hứa Lam đã thu dọn xong hành lý của mình, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ trở về núi Thanh Sầm. Tối ngày trước đó, Mãn lão gia tử đã gọi điện thoại qua dặn dò cô, trước khi trở về phải cảm ơn sự chăm sóc của Lục gia.

Cô tới phòng bếp giúp mọi người làm cơm chiều, bộc lộ ra một thân trù nghệ, trên bàn cơm được người của Lục gia công nhận, ngay cả Lục Kiêu Hà đối với phương diện ăn uống luôn luôn lãnh đạm cũng ăn nhiều hơn so với ngày thường một chút.

Thời gian gần chiều tối, Lục Kiêu Hà từ bể bơi trở về, cầm theo nửa lon bia, trên người dính chút mùi rượu, vào phòng ngủ thay quần áo sạch sẽ. Ngoài cửa có người gõ cửa, anh mở ra, đầu tiên là thấy một quả bóng rổ được hai cái móng vuốt nhỏ trắng nõn giơ lên ngăn trước mặt.

Anh nhướng mày, bàn tay đang thắt nút ở cổ tay dừng lại, cầm lấy quả bóng kia vào lòng bàn tay, bóng rổ được anh ôm ở giữa sườn eo với cánh tay. Thiếu niên nghiêng người dựa vào tường, nhìn cô gái ở bên ngoài, nhịn không được cười rộ lên: "Làm gì thế?"

Mãn Nhập Mộng thắt hai cái bím tóc đuôi ngựa nhỏ, mái bằng, đôi đồng tử sáng láng có hồn, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngây ngô chất phác đáng yêu. Đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm quả bóng kia, muốn lấy lại, lại bị Lục Kiêu Hà nhẹ nhàng chặn lấy. Anh vẫn cười, vuốt chóp mũi cô, sủng nịnh nói: "Bé con muốn gì nào?"

"Em muốn anh dạy em chơi bóng rổ."

Mãn Nhập Mộng đưa mặt qua, cười ngọt như mật.

Lục Kiêu Hà nhướng mày, không lên tiếng.

Mãn Nhập Mộng giữ lấy cổ tay anh, đung đưa qua lại vài cái: "Có được không?"

Anh cười rộ lên, bất động thanh sắc.

Mãn Nhập Mộng buông tay anh ra, nhảy lên hôn một cái lên môi anh, cánh tay nhỏ ôm ở eo anh, ở trong ngực anh nhảy tới nhảy lui: "Được không? Anh ơi."

Cô luôn có thể tìm đúng cánh cửa tử của anh, tùy ý trêu chọc, một phát chí mạng.

Lục Kiêu Hà cúi đầu hung hăng xoa cánh môi mềm của cô, nắm lấy tay cô: "Được."

Lái xe tới Nam Khánh quá phiền phức, hai người đi tới một sân bóng rổ gần đó, tuy rằng kém hơn so với sân bóng rộng rãi của Nam Khánh, thế nhưng cái gì nên có vẫn có, ngay cả bàn bóng bàn với sân tennis cũng đầy đủ. Chỉ là Lục Kiêu Hà không nghĩ ra vì cái gì mà Mãn Nhập Mộng đột nhiên muốn chơi bóng rổ, hỏi cô thì cô chỉ cong mắt lấy quả bóng trong tay anh ném về phía rổ, bóng bị văng ra ngoài, cô lại chạy tới nhặt. Thanh âm mềm mại bị gió thổi đi, nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của Lục Kiêu Hà: "Bởi vì muốn hẹn hò với anh đó."

Mãn Nhập Mộng lại nhặt bóng lên, nhảy lên ném qua rổ, bóng đụng tới khung rổ trong nháy mắt lại bị văng ra.

Quả nhiên, bóng rổ với bóng đá vẫn có khác biệt lớn, may mà lần trước không có thi đấu với Trần Viên, bằng không thì sẽ thua đến mất hết thể diện.

Lục Kiêu Hà vỗ bóng đi qua, bóng rổ nâng lên đập xuống vững vàng dừng ở trong lòng bàn tay của anh, anh đứng trước mặt nhìn cô: "Muốn ném vào rổ?"

"Ừ ừ."

"Nhìn kỹ." Lục Kiêu Hà giơ tay, một đường cong parabol xinh đẹp từ không trung lướt qua, bóng vào rổ.

"Thật là lợi hại."

Mãn Nhập Mộng học bộ dáng của anh, lòng bàn tay đập đập ở quả bóng rổ, chỉ là ấn mạnh hơn một chút, điển hình của một người mới chơi bóng lần đầu.

Lục Kiêu Hà nhìn xong thì cười khẽ, vẫy tay bảo cô qua đây: "Để anh giúp."

"Giúp như thế nào."

Lục Kiêu Hà kéo cô đến trước rổ, tay giữ lấy eo cô nâng lên cao.

Vóc dáng 1 mét 88 này của anh, nâng cô nhóc gầy yếu như Mãn Nhập Mộng này cũng không tốn bao nhiêu sức, Mãn Nhập Mộng dễ như trở bàn tay với được tới rổ bóng.

Cô đem bóng ném vào rổ, đôi mắt cong thành hình trăng non, vô cùng vui vẻ: "Oa! Em ném vào rồi nè!"

Cô nhấc tay hoan hô, Lục Kiêu Hà đem cô ôm chặt, bóng rổ rơi xuống đất không biết đã lăn đi nơi nào, thanh âm bang bang dần dần đi xa. Ban đêm gió lạnh thấu xương, Lục Kiêu Hà giúp cô kéo chặt quần áo, đột nhiên hỏi: "Bé con, về nhà rồi sẽ nhớ anh sao?"

Mãn Nhập Mộng nhét tay vào trong áo khoác của anh, ôm lấy eo anh ngẩng đầu cười: "Nhớ chứ."

"Nhớ bao nhiêu?"

Cô cười, cũng không có xấu hổ, ở trong ngực anh làm nũng: "Siêu siêu nhớ luôn."

Nghe những lời này, trái tim lạnh lẽo của Lục Kiêu Hà nháy mắt mềm như bông.

Mặt Mãn Nhập Mộng bị lạnh đến đỏ lên, anh đau lòng nhíu mày, đem mũ áo khoác đội lên cho cô, bàn tay nâng gương mặt nhỏ của cô lên. Khuôn mặt của cô gái bị vây ở trong mũ lông ấm áp cùng với lòng bàn tay, càng thêm vẻ xinh xắn lanh lợi.

Đôi đồng tử đen nhánh của cô như ánh đèn đường, giống như có một ngôi sao trú ngụ ở trong đó, Lục Kiêu Hà vẫn không nhúc nhích nhìn cô, giống như muốn khắc ghi bộ dáng này của cô vào trong đầu.

Mãn Nhập Mộng để mặc cho anh xem, bỗng nhiên đem mặt thò tới gần, nhắm mắt lại, chu môi, bộ dáng muốn hôn hôn.

Lục Kiêu Hà cười khẽ, cúi xuống hôn.

"Sao em lại khiến người khác yêu thích như vậy chứ?" Anh ở bên tai cô nhẹ hỏi.

Mãn Nhập Mộng cười, vẻ mặt đương nhiên: "Bởi vì em là bạn nhỏ đáng yêu nhất trên đời mà."

Lục Kiêu Hà bị cô chọc cười, đây là câu anh thường dùng để dỗ cô, cô gái nhỏ này thật sự còn rất hưởng thụ. Anh nhìn bộ dáng nghịch ngợm này của cô, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp, khô khan đạm mạc, nhạt nhẽo quạnh quẽ.

Thì ra bọn họ đều sống dưới một lớp mặt nạ, chỉ có khi gặp được người thích hợp mới nguyện ý tháo xuống.

Lục Kiêu Hà gật đầu, ôm cô về nhà: "Ừ, em là bạn nhỏ của anh."

Trên đường trở về, bạn nhỏ ở trong ngực anh ngủ rồi, Lục Kiêu Hà cởi áo khoác cuốn chặn lấy cô. Thời tiết tuy lạnh nhưng anh cũng không vội vã về nhà, một đường đi rất chậm. Thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn Mãn Nhập Mộng, cúi đầu hôn hôn cô.

Ngày mai cô phải về nhà rồi, một tháng sẽ không được gặp.

Trong lòng anh vô cùng luyến tiếc.

Bất quá...

Anh đã nói là sẽ đi tìm cô, bất luận là cô ở nơi nào.

***

Cùng ngày Mãn Nhập Mộng trở về núi Thanh Sầm, Lục Kiêu Hà có một trận thi đấu cho nên không thể đưa cô đi. Lục gia sắp xếp chú Vương đưa cô về tới nhà an toàn, ba con vịt cũng theo cô cùng về.

Cô gái đi ở dưới chân núi, ba con vịt đong đưa lúc lắc theo thứ tự đi ở phía sau cô, đến gần còn có thể thấy được mái ngói màu xanh lục trong rừng trúc, đã về tới nhà rồi.

Nhà là nhà ngói hai tầng, hơi có thiên hướng giả cổ, lại được xây ở trong rừng trúc, thanh u nhã tĩnh. Rất thích hợp để Mãn lão gia tử với Mãn Nhập Mộng tu tâm dưỡng tính.

Mãn Nhập Mộng chưa vào nhà đã gọi to: "Ông nội? Con về rồi."

Mãn lão gia tử chậm rãi đi từ trong nhà ra, trong tay còn cầm theo cái nồi, thấy Mãn Nhập Mộng, ông cười đến câu cũng run run theo: "Nha đầu trở về rồi sao, ây da, còn đầy đặn lên không ít."

Mãn Nhập Mộng nhíu mày sờ má: "Béo sao?"

Lục Kiêu Hà ngày nào cũng cho cô ăn no uống tốt, Mãn Nhập Mộng đúng thật là có khí sắc hơn nhiều so với hồi đầu tới Vĩnh Chiết.

Mãn lão gia tử lắc đầu nói không phải: "Xinh đẹp hơn, hình như là còn cao hơn nữa ấy."

Ba con vịt bò cả đường núi, mệt đến độ tới nơi liền lăn quay ra ngủ. Mãn Nhập Mộng đi vào nhà, cầm lấy cái nồi trong tay Mãn lão gia tử: "Ông đang nấu đồ ngon gì thế? Để con giúp."

"Con đi nghỉ đi, đi xem TV đi. Để ông nội làm, lâu rồi con chưa được ăn cơm ông nấu, ông mới học vài món mới, con nếm thử xem ha."

Mãn Nhập Mộng gật đầu nói được, ra phòng bếp liền nhận được WeChat của Lục Kiêu Hà gửi tới, hỏi cô đã về tới nhà chưa.

Mãn Nhập Mộng: Tới nơi rồi, ông nội đang nấu cơm.

Lục Kiêu Hà: Ừ.

Mãn Nhập Mộng: Anh thi đấu sao rồi?"

Lục Kiêu Hà: Thắng.

Mãn Nhập Mộng nhướng mày: Lợi hại nha, xa thần*.

*Xa là xe, ý là thần đua xe

Lục Kiêu Hà đang hút thuốc nhẹ gảy tàn thuốc, đem điếu thuốc ngậm ở trong miệng, sương khói huân mờ đôi mắt anh, anh híp mắt, gõ chữ trả lời cô: Hai ngày nữa tặng em một niềm vui.

Mãn Nhập Mộng: Niềm vui gì cơ?

Lục Kiêu Hà: Đến lúc đó sẽ biết.

Mãn lão gia tử gọi cô ra ăn cơm, Mãn Nhập Mộng vội vàng nhắn một câu: Ông nội gọi em ra ăn cơm rồi, anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó.

Lục Kiêu Hà nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, khung chat sau tin nhắn kia thì một lúc lâu sau cũng không thấy ai trả lời, anh vẫn luôn cầm điện thoại chờ.

Mãn Nhập Mộng ăn cơm xong mới thấy tin nhắn: Bé con, anh nhớ em.

Cô mím môi cười ngọt ngào, cũng đáp lại: Em cũng nhớ anh nha.

Lục Kiêu Hà nhìn điện thoại, trầm mặc dập điếu thuốc, có chút xúc động muốn chạy như bay tới trước mặt cô.

***

Mỗi ngày trôi qua trên núi Thanh Sầm rất bình yên, mỗi ngày vẽ tranh chăn vịt, nói chuyện phiếm với Lục Kiêu Hà hoặc là call video, không thì sẽ cùng làm việc nhà với ông nội, đi sang hàng xóm chơi đùa.

Đến ngay cả niềm vui mà Lục Kiêu Hà nói, hai ngày sau quả nhiên đã xuất hiện.

Mãn Nhập Mộng vừa mới vẽ xong, đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay vươn tới giúp cô cầm đồ lên, cô ngẩng đầu, là Lục Kiêu Hà.

"Sao anh lại tới đây?"

Lục Kiêu Hà cười nhạt: "Anh không thể tới sao?"

"Không phải." Cô đi qua sờ mặt anh, tay nhỏ lạnh lẽo đụng tới da thịt ấm áp của anh, Lục Kiêu Hà nhíu mày đem tay cô kéo vào trong túi áo mình: "Nhớ em liền tới đây."

Lời này khiến Mãn Nhập Mộng cười rộ lên, nhào vào trong ngực anh, cô gái nhỏ vùi toàn bộ gương mặt vào trong người anh, Lục Kiêu Hà xoa đầu cô, cười: "Sao thế?"

"Em rất vui."

Lục Kiêu Hà cũng ôm cô, hôn lên tóc cô: "Anh cũng rất vui."

Lục Kiêu Hà ở lại núi Thanh Sầm, đây là lần đầu tiên anh thấy Mãn lão gia tử, cũng không có chưng ra cái bộ dáng lạnh lẽo như thường ngày, đoan đoan chính chính vô cùng lễ phép, Mãn lão gia tử chống tẩu thuốc, hé mắt nhìn anh: "Sao cậu lại tới đây?"

Anh nói thẳng không cố kỵ: "Nhớ Mãn Mãn ạ."

Lời này khiến Mãn Canh Sinh sặc một ngụm thuốc, lại nhìn Mãn Nhập Mộng đang cúi đầu núp ở sau lưng Lục Kiêu Hà, còn trộm nhìn về phía ông.

Mãn lão gia tử cảm thán một tiếng, cô nhóc mình nuôi lớn cuối cùng cũng vẫn bị con sói tha đi rồi. Lúc này mới bao lâu chứ, chậc chậc chậc.

Ông không vui, thực sự không vui chút nào.

Gõ gõ cái tẩu thuốc, trầm mặc lên lầu.

Phịch một tiếng, đóng lại cửa phòng ngủ của mình.

Mãn lão gia tử vốn tưởng rằng tên tiểu tử thối Lục gia kia là mắc bệnh tương tư cho nên mới muốn tới núi Thanh Sầm tìm cháu gái ông.

Nhưng ngày hôm sau lúc ăn cơm lại nghe thấy anh nói: "Cháu muốn đưa Mãn Mãn đi du lịch."

Lão gia tử hiểu ra, anh là tới đoạt người thì đúng hơn!

Ông lập tức đập chiếc đũa xuống bàn: "Mấy đứa muốn đi đâu?"

Lục Kiêu Hà gắp đồ ăn cho Mãn Nhập Mộng, ngữ khí thản nhiên: "Nước ngoài ạ. Chắc là khoảng mười ngày, cháu chắc chắn sẽ đưa Mãn Mãn an toàn về nhà ăn tết, ngài đừng lo lắng."

"Mười ngày?" Sắc mặt Mãn lão gia tử cực kì khó coi.

Mãn Nhập Mộng cũng ngoài ý muốn: "Sao lại đột ngột thế?"

Lục Kiêu Hà nhìn cô: "Đưa em ra ngoài chơi, có khi nào không đột ngột đâu."

Lúc nói chuyện với Mãn Nhập Mộng, biểu tình của anh rất ôn nhu, ngữ khí sủng nịnh. Nhưng lúc đối diện với Lục lão gia tử, anh liền có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Mãn Canh Sinh nhịn không được nhớ tới việc Lục Thương từng nói qua với ông, nói đứa cháu trai này của ông ấy lãnh tâm lãnh phổi, người một nhà mà còn đối xử như người ngoài, may mà có Mãn Nhập Mộng xuất hiện, anh mới thay đổi rất nhiều, lời nói cũng nhiều thêm một chút.

#Truyện được đăng duy nhất trên trang Wattpad cá nhân của thuongthu9420

Được rồi được rồi, sinh hoạt của bọn trẻ, một lão già như ông cũng không nên can thiệp quá nhiều, Mãn lão gia tử gật đầu: "Chăm sóc tốt cho cháu gái ta, thiếu một sợi tóc ta nhất định sẽ tính sổ với cậu."

Được lời đồng ý, Lục Kiêu Hà rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười: "Cảm ơn ông nội Mãn."

Anh gọi ông nội của mình cũng chưa bao giờ thân thiết như vậy đâu, Mãn Nhập Mộng lặng lẽ bĩu môi.

Địa điểm đến của chuyến đi là Australia, là quốc gia ở bán cầu Nam. Trung Quốc bây giờ là mùa đông, chỗ này vừa lúc là mùa hè mặt trời lên cao.

Ngày hôm sau xuất phát, Mãn lão gia tử ở dưới chân núi tiễn bọn họ rời đi, Mãn Nhập Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ xe đã lâu, mãi cho tới khi thân ảnh của ông nội biến mất, cô mới quay đầu lại: "Thực ra chúng ta nên ở nhà với ông nội nhiều hơn, em vừa mới về nhà chưa được bao lâu."

Lục Kiêu Hà nghiêng đầu nhìn cô, thấy biểu tình cô có chút tiếc nuối: "Vậy chúng ta về sớm một chút."

Tới sân bay lấy vé, hành lý hai người mang theo vốn ít, cũng không cần gửi đồ. Chỉ là thời gian đợi bay rất dài, mới đầu Mãn Nhập Mộng còn hào hứng, sau đó lại chống đỡ không được ngủ suốt cả đường đi, một giấc ngủ dậy thì đã tới Australia rồi.

Lúc xuống máy bay là khoảng 8 giờ sáng, có chút sương mù, nhiệt độ cũng hơi lạnh, Mãn Nhập Mộng ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Lục Kiêu Hà đưa lên xe, lên xe lại bắt đầu ngủ. Anh ôm cô vào khách sạn, gọi đồ ăn cho cô trước rồi mới bắt đầu đi thuê xe.

Chờ tới lúc Mãn Nhập Mộng tỉnh lại, Lục Kiêu Hà cũng đã quay về, anh cùng cô ăn cơm, cô gái nhỏ cũng không biết sao có thể ngủ nhiều như vậy, Lục Kiêu Hà có chút ngoài ý muốn, bình thường cô làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lại nói Australia với Trung Quốc cũng chỉ chênh nhau có một, hai tiếng, không thể có tình trạng rối loạn thời gian được.

Mãn Nhập Mộng lại nhắm mắt lảo đảo gục xuống, cánh tay Lục Kiêu Hà chống ở trên eo cô, đem cô kéo vào trong ngực mình: "Bé con sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Cô ở trong ngực anh tìm được một vị trí thoải mái: "Không có, em sợ là em say máy bay cho nên trước khi bay đã uống vài viên thuốc chống say. Bây giờ vẫn mệt mỏi lắm, anh đừng ồn, em muốn ngủ."

Lục Kiêu Hà có chút bất đắc dĩ: "Không ăn chút nữa sao?"

"Ăn không được." Thanh âm nói chuyện của cô yếu đi, giọng nói mềm mại lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ, lại rúc vào trong ngực anh cọ cọ: "Anh ở cùng em được không?"

"Ừ." Anh ôm eo cô, nhìn cô dần dần chìm vào giấc ngủ, hôn lên mặt cô một cái: "Ở với em."

Thẳng đến ngày hôm sau, cuối cùng Mãn Nhập Mộng cũng đã ngủ đủ, Lục Kiêu Hà đưa cô xuất phát từ thành phố náo nhiệt nhất, một đường đi tới một thị trấn nhỏ, sau khi trời tối, bọn họ liền ở lại một khách sạn nhỏ ở trong trấn.

Khách sạn có không ít người Australia đang múa hát hăng say, phong cách theo hướng Bohemian, nghe nói gần đây còn tổ chức tiệc tối đốt lửa trại, còn có chủ đề là: Đêm nay không ngủ. harry potter fanfic

Vừa lúc, Mãn Nhập Mộng đã ngủ quá nhiều, hôm nay tinh thần rất phấn chấn, Lục Kiêu Hà cũng cố ý đưa cô đi khắp nơi, Mãn Nhập Mộng ở cửa hàng Bohemian gần đó mua một cái váy mới.

Phong cách này mặc ở trên người cô làm vơi đi chút nhu mềm trong xương cốt, nhiều thêm chút khoa trương. Tóc được thắt thành bím, lại đội thêm một cái vòng hoa, cô gái thanh lãnh bỗng trở nên mê người, làm thu hút hết toàn bộ tầm mắt cùng tâm trí của Lục Kiêu Hà. Anh đột nhiên có chút không muốn đưa cô ra ngoài, nhưng không thể cưỡng lại được với lòng tò mò của Mãn Nhập Mộng.

Lửa trại buổi tối sẽ vô cùng náo nhiệt, ngọn lửa bùng cháy rất cao, không ít người ngồi vây quanh uống rượu, top năm top ba tụm vào nhau, không biết bọn họ nói cái gì mà cười đến ngã trái ngã phải. Bên tai còn có đủ loại âm nhạc pha trộn vào nhau, cũng có những thiếu niên hư hỏng tụ tập ở cùng nhau hút thuốc, đương nhiên còn có những đôi nam nữ mượn bữa tiệc này để ôm nhau hôn môi.

Có rất nhiều người, Lục Kiêu Hà ôm chặt Mãn Nhập Mộng vào trong ngực, cô gái trong ngực anh vô cùng xinh đẹp, thu hút rất nhiều sự chú ý, có thanh niên xấp xỉ tuổi nhìn thấy, hướng về phía cô huýt sáo, cô nhíu mày nhìn qua, lại bị Lục Kiêu Hà che mắt lại ấn vào trong ngực anh.

Anh đảo mắt nhìn đám thanh niên trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng kia, biểu tình hung ác đáng sợ tới mức đối phương phải vội vàng thu mắt lại, cuối cùng anh lôi kéo Mãn Nhập Mộng đi tới một nơi ít người ngồi xuống.

"Hôm nay đừng có chạy loạn, người ở đây rất phức tạp."

Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn gật đầu, Lục Kiêu Hà gọi cơm cho cô, lúc gọi cơm có một cô gái tóc vàng mắt xanh đi tới gần anh, Lục Kiêu Hà một mực không chú ý, bất quá có một thì sẽ có hai. Những cô gái tới gần đều không bị biểu tình lãnh đạm của Lục Kiêu Hà dọa lui, anh chọn xong cơm, trả tiền, dựa vào ven tường hút thuốc, ánh mắt còn đặt ở trên người Mãn Nhập Mộng cách đó không xa, thấy cô đứng dậy đi tới liền kinh ngạc nhướng mày.

Mãn Nhập Mộng đứng ở trên một bậc thang, lấy điếu thuốc trong miệng Lục Kiêu Hà ra dập tắt, lại ôm mặt anh hôn môi.

Cô luôn luôn thông minh, hôn môi hay làm những việc tương tự với Lục Kiêu Hà đã học được không ít, hơi có chút tâm đắc, đầu lưỡi nhỏ cuốn lấy hô hấp thô nặng của Lục Kiêu Hà. Thời điểm anh muốn tiến thêm một bước, Mãn Nhập Mộng lại rời đi.

Cô gái liếc anh, ý vị thâm trường cười cười.

Sau đó quay đầu, đi mất. Tay đặt ở sau người còn ngoắc anh một cái, cũng đem hồn Lục Kiêu Hà câu đi mất.

Các cô gái bên cạnh không biết quan hệ của bọn họ, chỉ cho là Mãn Nhập Mộng cũng giống với mình, cũng tới gần, chẳng qua phương pháp càng nhiệt tình hơn. Các cô ấy nhìn bộ dáng đã động tình của Lục Kiêu Hà, có chút hối hận bản thân đã dùng sai cách.

Lục Kiêu Hà chạy tới đuổi theo cô, đột nhiên ôm cô rời đi.

Chủ tiệm cơm nhìn cơm vừa mới làm xong, nhưng đôi tình nhân gọi cơm đã rời đi, hắn liền cười cười với bà chủ tiệm: "Someone's gonna have sex tonight." (Ai đó sẽ có quan hệ tình dục vào tối nay)

Mở cửa, bật đèn.

Nụ hôn của Lục Kiêu Hà liên tiếp rơi xuống, Mãn Nhập Mộng đáp lại anh. Giữa hơi thở thô nặng, anh đột nhiên dừng lại, đem Mãn Nhập Mộng gắt gao ôm vào trong ngực, phập phồng nóng bỏng, thanh âm anh nghẹn ngào: "Bảo bối, chờ em lớn lên."

Tay Mãn Nhập Mộng vuốt ở trên lưng anh, mím môi không nói lời nào. Kỳ thật mọi người đều là người trưởng thành, phát sinh quan hệ giữa tình nhân với nhau cũng là điều thuận lý thành chương, thế nhưng anh vẫn cố kỵ cô còn nhỏ tuổi.

Lục Kiêu Hà bế cô lên giường, đi vào phòng tắm mở nước: "Em tắm trước đi."

Hai người trước sau tắm rửa rồi lên giường ngồi, không khí có chút ái muội. Mãn Nhập Mộng mở TV lên, một đôi tình nhân đang hôn môi. Cô nhanh chóng đổi kênh, một đôi tình nhân đang chuẩn bị hôn môi. Cô đỏ mặt ho khan một tiếng, lại đổi kênh, vẫn là một đôi tình nhân. Trộm nhìn thần sắc Lục Kiêu Hà, phát hiện anh đang cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt hứng thú.

Mãn Nhập Mộng có chút xấu hổ tắt TV đi, nằm xuống: "Ngủ thôi."

Lục Kiêu Hà cách một lớp chăn ôm cô: "Hôn trước khi ngủ đâu?"

Mãn Nhập Mộng quay đầu, nhanh chóng hôn anh một cái, sau đó nhắm mắt lại, Lục Kiêu Hà nhìn chằm chằm sườn mặt giả vờ ngủ của cô, kéo chăn ra ôm lấy eo cô, hôn lên vành tai đã phiếm hồng: "Ngủ ngon, bảo bối."

Một hồi lâu sau, Mãn Nhập Mộng mới xoay người chui vào trong ngực anh, Lục Kiêu Hà nhắm mắt siết chặt tay, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, Mãn Nhập Mộng hôn hôn cằm anh: "Anh ơi ngủ ngon."

***

Ở bên người mình thích làm những chuyện mình thích, mỗi một giây một phút đều là những kỷ niệm đáng nhớ, đều đáng giá cất giữ. Cũng bởi vậy mà thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Bởi vì nhớ ông nội cho nên chuyến du lịch mười ngày rút ngắn lại còn có một tuần. Bảy ngày trôi qua thực sự rất nhanh. Trước một ngày rời khỏi Australia, Lục Kiêu Hà đưa cô đi nghe một buổi ca nhạc, nghe nói là ca sĩ đang nổi ở Australia, biểu diễn lưu động vừa lúc đến nơi này.

Anh mua hai vé chỗ ngồi tốt nhất, không khí của buổi diễn thực sự rất tốt, ca sĩ điều động không khí, tiếng thét chói tai phá lệ lớn.

Tiếng cười của Mãn Nhập Mộng bị bao phủ bởi đủ loại sóng triều hoan hô, cô cũng bắt chước vỗ tay theo người khác, thời điểm mọi người kinh thanh gào thét chói tai tên của ca sĩ.

Cô cũng ngẩng đầu lên, hét lớn: "Lục Kiêu Hà, em yêu anh!"

Lục Kiêu Hà quay đầu nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.

Tiếng thét chói tai lại tới, Mãn Nhập Mộng nhìn anh, đột nhiên nhào vào trong ngực anh: "Anh nghe thấy không, em nói em yêu anh."

Cô đã gào đến lớn tiếng như vậy rồi, sao anh có thể không nghe thấy được chứ?

Mấy chữ này, cơ hồ đã làm trái tim anh ngừng đập.

Vô số người hoan hô nhảy nhót, hai người ôm nhau.

Phảng phất như hai thế giới, hai không gian.

"Anh yêu em, anh yêu em." Anh ở bên tai cô lặp lại, từng từ từng chữ mềm nhẹ trêu chọc: "Bảo bối, anh yêu em."

Chùm tia sáng dừng ở trên người bọn họ, ca sĩ trên sân khấu nói: "Wow, it's a couple" (Oa, là một đôi tình nhân)

Những người xung quanh cũng phát hiện ra bọn họ, Mãn Nhập Mộng chui từ trong ngực Lục Kiêu Hà ra, ánh sáng đâm vào mắt khiến cô không mở được, Lục Kiêu Hà thay cô che mắt lại, nhìn về phía sân khấu.

Ca sĩ vẫy tay: "Come on, you are the lucky ones today." (Đến đây đi, bạn chính là người may mắn ngày hôm nay)

Buổi biểu diễn tiến hành đến cao trào, có một phân đoạn là mời người xem cùng lên hợp xướng, trùng hợp lại chọn đúng bọn họ.

Mãn Nhập Mộng có chút xấu hổ, đẩy đẩy anh: "Hay là anh đi đi?"

Lục Kiêu Hà dắt cô tới trung tâm: "Được, ở đây đợi anh."

Anh đi lên, người xem dưới sân khấu bắt đầu thét chói tai, ca sĩ bắt tay anh: "Hello."

Thiếu niên đứng ở trên sân khấu, trong khoảng khác đó đã thu hút vô số ánh mắt, không kiềm chế được mặt mày, nhưng lúc anh nhìn về phía nào đó dưới sân khấu lại phá lệ ôn nhu.

Ca sĩ hỏi: "Which song do you want to sing with me?" (Cậu muốn cùng tôi hát bài hát nào?)

Lục Kiêu Hà cười nhạt: "Actually, I'd like to send a song to my girlfriend." (Thực ra là tôi muốn tự mình gửi tới bạn gái tôi một bài hát)

Dưới sân khấu hoan hô nhảy nhót, thét chói tai không ngừng, ca sĩ gật đầu: "Of course, your girlfriend is the one you just held." (Đương nhiên rồi, bạn gái cậu là người cậu vừa ôm hả?)

"Yes."

"Wow, she's so cute." (Wow, cô ấy thật dễ thương)

Lục Kiêu Hà nhướng mày: "Of course, she was the cutest girl in the world, and only belonged to me." (Đương nhiên, cô ấy là cô gái đáng yêu nhất trên đời, hơn nữa lại chỉ thuộc về tôi)

Ca sĩ nhún vai, đem sân khấu giao cho anh.

Lục Kiêu Hà tới mượn đàn ghi-ta, ngồi xuống: "This song is for my baby, you are my love." (Bài hát này là dành cho bảo bối của tôi, em là tình yêu của anh)

Dưới ánh đèn sân khấu, Lục Kiêu Hà khẽ khảy đàn ghi-ta.

Toàn hội trường yên tĩnh, chỉ có thiếu niên ngồi trước micro, ghi-ta đặt trên đầu gối, giọng hát trầm khàn lưu luyến.

You are my everything my everything

My everything

You are my everything

Dưới trời mưa

Chúng ta nằm ở trong phòng

Một câu cũng không nói

Hai mắt đối diện nhau

Hết thảy đều là chúng ta...

Thanh âm trầm thấp, là tiếng khàn khàn thuần khuyết, không ít người nghe xong liền say mê. Mãn Nhập Mộng nhìn anh, cũng như anh đang nhìn chính mình. Người náo nhiệt chỉ có những người xung quanh, còn sự ôn nhu và tình yêu là thuộc về hai người bọn họ.

Một bài hát kết thúc, anh từ trên sân khấu đi xuống. Từng bước từng bước tản mạn lười biếng, giống như đến từ phương xa, tiến tới trong sinh mệnh cô.

Lục Kiêu Hà dừng ở trước mặt cô, hôn lên má cô: "Mãn Mãn, em là tất cả đối với anh."

Em xem đi, đây là tình yêu của anh dành cho em.

Tùy ý sinh sôi, không thể dừng lại.

--------

Shmily: Bản dịch tiếng anh là của mình, có chỗ nào sai sót xin mọi người bỏ qua ^.^