Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 15: Bóng ma lúc nhỏ




Ưng Lê về đến nhà, mang theo tâm trạng phức tạp nhìn xe Úc Tranh rời đi.



Cô không biết vở diễn này phải diễn trong bao lâu, hình như có những lúc đến cả cô còn không phân biệt được khi nào là thật, khi nào là giả.



Trời sẩm tối, Quý Nghiên vui mừng cầm theo gà rán đến, dáng dấp xinh đẹp lại phải chịu thêm nhiều lượng calo đây mà.



“Mình nghe nói, Úc Tranh đưa cậu đi tham gia tiệc tùng rồi công bố thân phận của cậu, chiêu này lợi hại ghê.”



Ưng Lê cắn miếng chân gà, liếc nhìn cô ấy: “Còn có chuyện lợi hại hơn cơ.”



“Chuyện gì?”



“Dịch Tư Viễn và Diệp Kiều cũng tham gia bữa tiệc đó, rồi chạm mặt với bọn mình.” Ưng Lê thở dài.



Qúy Nghiên ngạc nhiên nhíu mày: “Mình hối hận, mình nên đi tham gia bữa tiệc này mới phải?”



Ưng Lê bĩu môi: “…….Cậu muốn đi xem kịch thì có.”



Vẻ mặt Quý Nghiên hóng hớt: “Mình còn nghe bảo cả anh cậu cũng ở đó, sao rồi sao rồi, có đánh nhau không?”



Ưng Lê nghoẹo đầu sang một bên: “Chắc không tính là đánh nhau đâu, chỉ có một mình Dịch Tư Viễn bị anh mình táng cho một quyền.”



“Anh Ưng Kỳ là đai đen TaeKwonDo đó, eo có khi Dịch Tư Viễn bị đánh đến tàn phế nhỉ.” Giọng Quý Nghiên cực kỳ kích động, “Nếu mình có mặt ở đấy, chắc chắn phải đá hắn thêm một cước.”



Ưng Lê tin rằng nếu Quý Nghiên ở hiện trường thì cô ấy sẽ không sợ thiên hạ không loạn, rồi sau nữa tất cả mọi người trong khách sạn vây quanh để xem chuyện vui. Tưởng tượng đến mấy hình ảnh đó, cô không muốn chút nào.



“Mình giấu anh mình đến tận giờ dù biết nên nói cho anh ấy, chỉ là không ngờ lại nói ở nơi và trong hoàn cảnh đấy.” Ưng Lê đỡ trán, “May mà không xảy ra chuyện gì lớn.”



Qúy Nghiên chớp chớp mi mắt, hình như nghĩ đến gì đó: “Nói vậy là Úc Tranh cũng ở đó đúng không? Thái độ anh ta thế nào?”



Ưng Lê ngước mắt: “Giúp mình rất nhiều.”



Qúy Nghiên đùa nghịch ờ một tiếng: “Bây giờ á mình thấy hai người không khác đôi người yêu thật là bao, hay là kết hôn luôn đi.”



Ưng Lê cầm đùi gà trong tay nhét vào miệng cố ấy: “Ăn đi, đừng nói chuyện.”



Quý Nghiên cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Mình chỉ nhiệt tình đề xuất ý kiến cho cậu thôi mà.”



Ưng Lê: “…….”



Cảm ơn ngài quá cơ.



***



Ngày thứ hai, Thư Nhược Tình lại gọi điện thoại hẹn gặp Ưng Lê, cô không nói hai lời đã đồng ý.



Đến viện điều dưỡng Tây Giang, Ưng Lê mang theo ít mứt hoa quả đến đây, bởi vì Thư Nhược Tình nói muốn ăn đồ ngọt.



Hôm nay bà không trang điểm, khuôn mặt càng tái nhợt và tiều tụy, làm Ưng Lê đi vào hoảng sợ.



“Dì.” Cô vội vàng đi vào ngồi xuống bên giường quan sát, nhưng càng nhìn càng thấy khó chịu.



Thư Nhược Tình không nên cử động, tựa vào đầu giường dịu dàng nhìn Ưng Lê cười: “Nghe nói mứt hoa quả do tự tay cháu làm, dì rất muốn ăn.”



Ưng Lê nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc thật tốt, mở mứt hoa quả mình mang đến ra đưa cho Thư Nhược Tình ăn thử.



Vị ngọt đi vào đè ép vị đắng chát ở trong miệng, Thư Nhược Tình cong cong khóe môi: “Rất ngọt, dì rất muốn ăn thử ít đồ ăn Tiểu Lê nấu, nhưng mà không thể ăn.”



“Sau này chắc chắn có cơ hội.” Ưng Lê hứa hẹn, “Đến lúc đó cháu sẽ làm cho dì một bàn Mãn Hán Toàn Tịch*, đảm bảo dì sẽ thích!”



(*)Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.



Thư Nhược Tình cười cười, đối với từ ‘Sau này’ này không có ý trả lời, bởi vì bà không có nhiều thời gian để nói đến sau này.



“Không biết Tiểu Lê hiểu được bao nhiêu chuyện về nhà họ Úc, hôm nay dì hẹn con đến đây chủ yếu để nói một số chuyện của nhà dì cho con nghe, hy vọng con không có sự hiểu lầm nào về A Tranh.” Nói một hơi dài liên tục, Thư Nhược Tình thở gấp.



Ưng Lê nghi ngờ: “Cháu không hiểu lầm A Tranh gì hết.”



Có lẽ Thư Nhược Tình biết mấy lời tin đồn vớ vẩn nào đó, Ưng Lê bổ sung thêm câu: “Cháu không tin mấy lời đồn nhảm nhí ở ngoài kia, một chữ cũng không tin.”



“Mấy tin đó dì có nghe qua, đúng là có rất nhiều người hiểu lầm. Nhưng đây là chuyện của nhà họ Úc, không cần phải giải thích với bên ngoài, vì nó không phải mấy chuyện tốt đẹp gì.” Thư Nhược Tình chậm rãi mở miệng, suy nghĩ ngược trở về quá khứ.



Hôn nhân của bà và Úc Nghị do ba mẹ hai bên quyết định, tuy gia thế hai nhà có chút chênh lệch, nhưng nhà họ Thư là nhà làm quan dòng dõi Nho học, mối lương duyên ra hoa kết trái được mọi người chúc phúc.



Không đến một năm sau khi kết hôn, Thư Nhược Tình có Úc Tranh, Úc Nghị luôn ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận chu đáo. Bạn bè cảm thấy bà rất may mắn và có phúc, được gả vào nhà giàu lại có người chồng tốt, không phải lo lắng nhiều về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.



Thư Nhược Tình cũng cảm thấy vậy, sau khi sinh Úc Tiện ra, sức khỏe của bà không còn tốt, bà đặt hết tâm tư vào việc giáo dục hai đứa con trai, nhưng dần dần bà phát hiện ra có gì đó không ổn.



Hóa ra người chồng luôn ngoan ngoãn hiếu thuận trước mặt ông Úc tự nhiên như đến thời kỳ phản nghịch, thường xuyên cãi nhau không nói, thỉnh thoảng có đêm không về ngủ. Tuy bà chăm sóc hai con, nhưng vẫn có lòng muốn xoa dịu bớt mối quan hệ căng thẳng với chồng, chỉ là bị Úc Nghị từ chối.



Cho đến tận hôm nay chưa bao giờ Thư Nhược Tình sẽ nghĩ Úc Nghị ngoại tình, mà đối tượng là người giúp việc. Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình nhau ở phòng bếp, bà không ngờ từ trước đến nay người chồng luôn bày ra khuôn mặt lạnh có thể lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, bầu trời của bà gần như sụp đổ hoàn toàn.



Ông cụ Úc ở trên thương trường nhiều năm đương nhiên không cho phép một chuyện bê bối như này truyền ra ngoài, người giúp việc bị đuổi đi, Úc Nghị bị lệnh cưỡng chế nhốt ở ở trong nhà một khoảng thời gian để suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Thư Nhược Tình chịu phải đả kích cũng trở nên đần độn.



Càng không nghĩ đến chuyện Úc Nghị tình nguyện từ bỏ Quân Diệu chỉ vì muốn ở bên người giúp việc kia, bà không chịu nổi nữa, khóc lóc chất vấn ông ta, rốt cuộc tình cảm nhiều năm của bọn họ được tính là gì.



Úc Nghị lạnh nhạt và lạnh lùng trả lời bà: “Chưa bao giờ tôi thích bà, là ba tôi bắt tôi cưới bà, nên tôi mới cưới.”



Tâm Thư Nhược Tình đóng băng hoàn toàn, bà lựa chọn từ bỏ.



Ông cụ Úc không đồng ý: “Mày mắc lỗi không nghĩ đến việc giải thích thì thôi rồi còn muốn sai phạm thêm. Con đàn bà kia nó chỉ nhìn trúng tiền của mày, mày đừng có u mê không tỉnh ngộ nữa. ”



Úc Nghị đi tìm người phụ nữ kia, nói chuyện đã rời khỏi gia đình để được sống một cuộc sống riêng với nhau, lại không ngờ rằng người phụ nữ đó thẳng thắn từ chối.



“Có như thế nào đi nữa dì cũng không ngờ đến chỉ vì chuyện đó mà ông ấy nhảy lầu tự sát.” Thư Nhược Tình nắm chặt tay Ưng Lê, đôi tay không còn chút máu nào, lạnh lẽo như băng, lạnh như lòng bà, “Dì không kịp ngăn cản, càng…….”




Thư Nhược Tình nhắm chặt mắt, không nói nổi.



Ưng Lê đè ép sự khiếp sợ ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Dì ơi, dì đừng nói nữa.”



Chuyện cũ giống như vết sẹo lưu lại, nói lại lần nữa như xẻo một miếng thịt trên người, máu chảy đầm đìa. Có bao nhiêu đau khổ, chỉ người trong cuộc mới biết.



Thư Nhược Tình bình tĩnh lại, nắm chặt tay Ưng Lê như muốn nạp thêm năng lượng: “Ngày hôm đó, Tiểu Tranh vừa tan học về, coi như tận mắt nhìn thấy ba mình nhảy từ trên tầng cao nhảy xuống.”



Ưng Lê mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng. Nếu là như thế, anh sẽ mất thời gian rất lâu để tâm lý có thể hồi phục quay về trạng thái bình thường.



“Dì hận ông ta, yếu đuối không làm được gì còn để lại bóng ma cả đời cho một đứa trẻ.” Thư Nhược Tình nhớ lại những hình ảnh ngày đó không bao giờ quên, chịu đựng kìm nén nước mắt trong hốc mắt nói: “Khi đó Tiểu Tranh mới 12 tuổi, dì phải mất khoảng gần một năm mới có thể kéo thằng bé ra khỏi ký ức kinh khủng đó, là dì có lỗi với nó.”



Ưng Lê bình ổn hơi thở, trong đầu hiện ra khuôn mặt Úc Tranh, bình tĩnh chín chắn, rất khó tưởng tượng một người như anh sẽ phải chịu những đau đớn không thể diễn tả hết.



Nhưng càng nghĩ, cô càng đau lòng vì anh, thiếu niên cắn răng một mình chịu đựng, dần dần trở thành một người thừa kế vĩ đại. Nhiều năm qua đi, chắc là anh phải gắn vác nhiều lắm.



“Có khoảng thời gian nó không mở miệng nói qua một câu, mỗi đêm khi ngủ đều mơ thấy ác mộng, dì làm mọi cách kiên nhẫn từ từ khuyên bảo nó.” Thư Nhược Tình ổn định cảm xúc, mới tiếp tục, “Thằng bé có thói quen một mình chịu đựng, sau đó được ông nội mình dạy dỗ trở thành người có đủ tư cách thừa kế. Trong khi những đứa trẻ khác cùng tuổi được chơi đùa vui vẻ, thằng bé phải học tiếng, đối mặt với những con số khó hiểu khó nhớ.”



“Dì cũng rất vất vả.” Vành mắt Ưng Lê đỏ bừng.



Thư Nhược Tình nhẹ nhàng cười nói: “Dì thì có gì mà vất vả, nhưng mà hiện giờ dì yên tâm rồi, bởi vì có cháu.”



Ưng Lê mím môi, tự nhiên thấy khó chịu. Nếu Thư Nhược Tình biết chuyện của cô và Úc Tranh là giả, chắc hẳn sẽ rất thất vọng.



Thư Nhược Tình vỗ vỗ tay cô: “Thằng bé rất tốt bụng cũng rất xuất sắc, hy vọng hai đứa có thể dắt tay nhau cùng giúp đỡ nhau. Đương nhiên, dì có chút tâm tư nhỏ, thời thơ ấu dì không thể cho nó một quãng thời gian tốt đẹp và hoàn hảo. Nhưng hy vọng những ngày sau này có cháu ở bên cạnh, nó sẽ luôn hạnh phúc.”



***



Gặp lại Úc Tranh, Ưng Lê không đề cập đến chữ nào về chuyện Thư Nhược Tình đã nói với mình, nhưng cô rất lo lắng về tình trạng bệnh tình của bà.



“Hai hôm nay Úc tổng có đến thăm dì không? Có cảm giác dì ấy tiều tụy hơn mọi ngày.”




Sau lần nói chuyện với Thư Nhược Tình, Ưng Lê về đến nhà mà tâm trạng vẫn rất nặng nề, nhưng nghĩ đến sức khỏe và trạng thái của dì, Ưng Lê hiểu vì sao dì quyết định vội vàng nói hết mọi chuyện cho cô nghe.



“Có đến một lần.” Mỗi ngày Úc Tranh có nghe dì Giang báo cáo, biết gần đây sức ăn của Thư Nhược Tình giảm sút nhiều, “Ngày mai tôi chuẩn bị đi tìm bác sĩ Vương nói chuyện.”



Ưng Lê thấy bất an, cô yên lặng cầu nguyện ở trong lòng mọi thứ sẽ có kết quả tốt.



Hôm sau, Úc Tranh lái xe đến viện điều dưỡng Tây Giang.



Anh định đi đến phòng bệnh thăm Thư Nhược Tình trước rồi mới đi tìm bác sĩ Vương, nhưng đến cửa phòng bệnh, nội dung cuộc nói chuyện bên trong khiến anh phải dừng bước chân.



“Bà chủ, hình như hôm nay tâm trạng bà tốt hơn nhiều đó.” Dì Giang cười nói.



Mặc dù giọng nói Thư Nhược Tình còn yếu nhưng có thể nghe ra ý cười: “Đúng vậy, cô cũng thấy hai đứa nó rất xứng đôi phải không.”



“Chắc chắn rồi, cô Ưng vừa ngoan vừa xinh đẹp, ở cạnh Úc tổng đúng là rất hợp.”



Thư Nhược Tình kiêu ngạo: “Tôi cũng thấy thế.”



Úc Tranh ở ngoài cửa mím môi cười cười.



“Nhưng mà…..” Thư Nhược Tình hơi hạ giọng xuống, “Không biết tôi có thể chờ đến ngày hai đứa nó kết hôn không nữa, cứ có cảm giác bản thân không thể kiên trì nổi đến ngày đó.”



“Bà chủ, bà đừng nói bừa.”



“Sức khỏe của tôi tự tôi biết rõ, chỉ sợ để lại tiếc nuối, tôi không muốn tạo thêm áp lực cho hai đứa…….”



Úc Tranh thu hồi biểu cảm, chuyển hướng đi đến văn phòng bác sĩ Vương.



“Tôi nghĩ cậu nên nói chuyện này sớm cho Úc Tiện biết.”



“Nó đang quay phim, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến nó.” Úc Tranh nhíu chặt mày.



Bác sĩ Vương thở dài: “Tình trạng không lạc quan, hy vọng mọi người chuẩn bị tinh thần.”



Úc Tranh mạnh mẽ giữ vững tinh thần đến phòng bệnh, Thư Nhược Tình nhìn thấy anh vui vẻ vẫy vẫy tay gọi anh đến.



“Tiểu Lê mang cho mẹ ít mứt hoa quả rất hợp khẩu vị ăn uống của mẹ, hình như mẹ không ăn được nhiều cơm lắm, con bảo với con bé mang thêm cho mẹ một ít được không.” Thư Nhược Tình nhéo nhéo cánh tay, “Trước kia cứ nghĩ muốn giảm béo, nhưng giờ có cảm giác béo hơn.”



Úc Tranh cười khẽ: “Được, con sẽ nói với cô ấy.”



“Mùa hè sắp đến rồi, mẹ cần quần áo mới, con mua cho mẹ thêm mấy bộ.” Thư Nhược Tình híp mắt cười, “Không biết chừng lúc đi ra ngoài có thể mặc đấy.”



Úc Tranh dịu giọng gật đầu, “Mẹ muốn gì thì bảo dì Giang liệt kê ra một danh sách, sau đó con mua hết cho mẹ.”



“Ừm.” Thư Nhược Tình vui vẻ vỗ vỗ tay xong đẩy đẩy anh, “Hiếm lắm con mới có thời gian rảnh rỗi đừng ở chỗ này cùng mẹ, mau đến ở cạnh Tiểu Lê đi, mẹ không muốn làm phiền hai đứa yêu nhau đâu.”



Úc Tranh ở đây chơi với Thư Nhược Tình một lúc đã bị bà lấy cớ buồn ngủ đuổi đi, anh lái xe nhưng trong lòng suy nghĩ nặng nề.



Hôm sau, Úc Tranh hẹn Ưng Lê gặp mặt ở quán cà phê, anh vừa đến nơi, Ưng Lê ngồi dựa vào cửa sổ vui vẻ vẫy tay gọi anh.



Ưng Lê thấy anh đang đến cười híp mắt nói: “Cà phê quán này thơm lắm, hôm nay do tôi mời khách nhé.”



Úc Tranh ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc: “Ưng Lê, cô có thể kết hôn với tôi không?”



——————–



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Chúng ta kết hôn trước, nói chuyện yêu đương sau ha ha ha ha ha



Tại sao Úc tổng muốn kết hôn với ai đó, mời xem chương sau ~~