Chị Gái Nhỏ

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Melbournje

Từ lúc gọi chị xong, Lạc Hữu Tiềm đối xử với cô tốt đến nỗi muốn cho cô đổi giọng gọi "anh", kêu "cha" cũng được.

Mỗi ngày dậy sớm đều có cơm nóng để ăn, lại còn cực kỳ phong phú, ba năm bảy thì ăn đồ Trung Quốc, bánh bao với sữa đậu nành, tào phớ, bánh quẩy; hai tư sáu thì ăn đồ Tây, bánh sandwich, bánh su kem với nước ép trái cây; chủ nhật thì kết hợp lại.

Trần Trừng ăn được mấy ngày thì thấy lo sợ bất an, sợ mình ăn tới nỗi người em trai này nghèo luôn.

Vì thế khi anh tan học, cô gọi anh đến trước bàn ăn, trịnh trọng nói chuyện: "Bữa sáng tôi tự ăn là được rồi, hôm nào cũng mua bên ngoài thì tiếc tiền lắm."

Ai ngờ thằng nhóc ấy lại kiêu ngạo mà nói một câu: "Em có tiền".

Không chỉ như thế, lâu lâu anh còn mua một túi táo đỏ về, ném đến mép giường của Trần Trừng, làm cô nhịn không nổi, ngày nào cũng ăn mấy viên.


Nhóc con còn nói rằng cô ăn cho bổ máu.

Đến tối ngày hôm qua, cô còn phát hiện một thứ càng đáng sợ hơn là một đứa nhóc 18 tuổi  còn muốn mua quần áo cho cô mặc.

Cũng may khi còn đang trong giai đoạn nghiên cứu đã bị Trần Trừng bóp nghẹt —— cô phát hiện lịch sử tìm kiếm trên TaoBao của Lạc Hữu Tiềm có từ khoá "Áo thu nữ trưởng thành".

"Em trai à, không phải cô gái nào lớn hơn cậu một tí xíu cũng đều thích ăn mặc phong cách trưởng thành đâu."

Trần Trừng không ngại ngùng, nhìn mấy từ khoá còn có cả "Đồ công sở cho nữ", "Áo nữ tiểu thư" mà đau cả đầu.

Làm một nữ hán tử mỗi ngày một cái quần xà lỏn như cô hổ thẹn không bằng.

"Vậy chị thích mặc đồ thế nào?" Thằng nhóc vẫn không từ bỏ ý định muốn mua quần áo cho cô.

"Liên quan cái rắm gì tới cậu chứ!" Trần Trừng giận dữ, "Làm bài tập chưa! Ngày nào cũng nghĩ ba cái chuyện nhàm chán gì đâu!"


Cô nghĩ rằng, có lẽ Lạc Hữu Tiềm không có ba mẹ, thật sự muốn tìm một "người thân" để nương tựa, cũng không đành lòng từ chối ý tốt của anh, hơn nữa còn dốc hết sức để biến mình thành một người chị tốt.

Nhưng cô còn chưa làm chị bao giờ, không biết như thế nào mới tính là tốt, chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Ví dụ như giám sát Lạc Hữu Tiềm làm bài tập......

Thi thoảng lại hỏi anh chút xem gần đây có thi hay làm bài kiểm tra gì không, rồi kết quả như thế nào......

Nhưng Lạc Hữu Tiềm dường như đều không thích, vì thế Trần Trừng lại cân nhắc rồi gửi cho anh một bao lì xì trên WeChat.

Sau đó nhận được 6 dấu chấm.

【......】

Cùng với một câu hỏi dường như đang châm chọc.

【 Gần đây chị rất thiếu tiền sao? 】

***

Thừa dịp học sinh cấp ba đi học, Trần Trừng mới cảm nhận sâu sắc được về trách nhiệm trọng đại của việc nhà có trẻ, vừa lúc Từ Thiến Diệp hẹn cô đi dạo phố, đơn giản là cũng muốn nghỉ ngơi nên buổi chiều cô xin nghỉ việc vặt.


"Cho nên, mỗi ngày thằng nhóc kia đều tìm mọi cách để tiêu tiền trên người cậu sao?" Từ Thiến Diệp cảm thấy rất mới lạ mà nhướng mày.

"Xem như là vậy đi." Trần Trừng bất đắc dĩ nói.

Xe lái đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Từ Thiến Diệp hung hăng đóng cửa xe lại.

"Được đấy, có thủ đoạn phết, tớ muốn tiêu tiền cho cậu mà còn chưa tìm được lúc xuống tay đây." Từ Thiến Diệp vỗ vai Trần Trừng một phen, ôm lấy cô đi vào trung tâm thương mại.

"Cậu ngừng ngay đi." Trần Trừng xua tay, "Người khác cứ tốn tâm tư mà tiêu tiền vì tớ, tớ liền không được tự nhiên."

Bình thường trêu Lạc Hữu Tiềm gửi lì xì rồi cô mới nói chuyện phiếm với cậu ta, cũng chỉ là số nhỏ thôi, huống chi Trần Trừng cũng sẽ trả lại cho anh bằng cách khác.

"Trừng nhi, cậu như vậy là không được rồi, chúng ta đều là thanh niên của thế kỷ mới, thật ra biểu đạt thích một cách đơn giản nhất đó chính là tiêu tiền." Từ Thiến Diệp nói lời thấm thía.
Trần Trừng nhẹ nhàng mà bĩu môi: "Sai, đơn giản nhất phải là biểu đạt bằng lời."

Từ Thiến Diệp trợn trắng mắt: "Ôi này, cậu bớt ngây thơ đi được không?"

Trần Trừng không đấu võ mồm với đại tiểu thư nữa, bị cô ấy kéo vào trung tâm mua sắm, làm một nha hoàn nhỏ ngoan ngoãn xách đồ.

Cô không có thói quen nhận lòng tốt của người khác.

Có lẽ là bởi vì từ trước đến nay trong tiềm thức đã có sự kiên định, cả đời này, cho đến cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng cô không keo kiệt chuyện mình có thể giúp đỡ người khác, chẳng qua do tài lực thiếu thốn, sức lực cũng không lớn, chỉ số thông minh cũng khó khăn lắm mới đạt đến được trình độ của mặt bằng chung, trừ chọc cười người khác ra thì cũng không làm được gì.

"Cậu ngửi thử mùi này xem."

Từ Thiến Diệp cầm một chai nước hoa, xịt thẳng đến trên người cô một cái.
Mùi nước hoa mê mang trời đất ập tới, rất gắt và gay mũi, làm cô suýt chút nữa mà hắt xì một cái, nhưng nếu làm vậy lại không lễ phép nên cô đành cố nhịn xuống.

"Thế nào, thơm không?" Từ Thiến Diệp đầy chờ mong hỏi.

"Cũng được...... Hắt xì!" Cô vẫn không nhịn nổi.

Từ Thiến Diệp xoay người, hào phóng khoát tay với nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn chai này, 100 ml."

Nhân viên cửa hàng đóng gói xong rất nhanh, Từ Thiến Diệp quẹt thẻ, nhận cái túi có logo Hermes kia, đưa vào trong lòng Trần Trừng.

"Hả?" Cô giương mắt.

"Cho đấy, chị gái." Từ Thiến Diệp nói.

"Có bệnh à." Trần Trừng cười cười, cũng không chống đẩy nhiều, Từ Thiến Diệp có rất nhiều nước hoa, sợ là có thể mở cả một triển lãm luôn ấy chứ.

***

Tan học, Lạc Hữu Tiềm gửi tin nhắn cho Trần Trừng, hỏi bây giờ cô có nhà không.
【 Tôi đang ở bên ngoài, chắc sẽ về muộn một chút, nếu cậu đói thì cứ ăn ở bên ngoài trước đi. 】

【 Không sao, em cũng có việc về muộn một chút. 】

Gửi xong tin nhắn, anh liền đi ngược đường rồi rẽ vào bên trái, sau đó đi xuyên qua một hẻm nhỏ để tới đường cái có trung tâm thể dục trung, quán boxing nằm bên ven đường.

"Huấn luyện viên, thầy tìm em sao." Anh đi vào hỏi.

Huấn luyện viên đang dạy học viên đánh boxing, nghe tiếng xong nhìn qua, phất tay với người khác, ý bảo lại dạy giúp ông, sau đó liền đi lên vỗ vỗ bả vai Lạc Hữu Tiềm: "Tới phòng nghỉ rồi nói."

"Lần trước em thi đấu với Tống Tề, có mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp cũng tới xem, gần đây họ còn liên hệ với tôi, muốn mời em vào đội huấn luyện chuyên nghiệp của họ."

Lạc Hữu Tiềm "à" một cái, không có phản ứng gì, chỉ đáp một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
"Chuyện nhà em như thế nào tôi cũng hiểu sơ sơ, nếu tới đội huấn luyện thì về sau lúc thi đấu, độ an toàn cũng cao, tiền lương hay phúc lợi gì cũng rất ổn định, nếu được gọi lên đội tuyển quốc thì tiền đồ lại càng rực rỡ."

"Tiền đồ rực rỡ?" Anh nhướng mày, "Không có tiền đồ, không rạng rỡ được, hơn nữa em mới học cấp 3, dù có thể nào cũng phải thi xong đại học rồi tính."

"...... Vậy, em thật sự định bỏ qua cơ hội lần này sao?"

"Cũng không chỉ có mỗi con đường này, không phải mọi người đều nói thi đại học rất quan trọng sao, học đuọc đại hòi xong , nói không chừng cũng là một đường ra, thầy nói xem có đúng không, huấn luyện viên."

Lạc Hữu Tiềm lười nhác mà cười, cong chân, hiển nhiên không có để lời ông ấy nói ở trong lòng.

Anh học hành không tồi, lại có một bóng ma với quyền anh, nói không chừng thật sự có thể tìm lối đi khác thì sao.
Huấn luyện viên thở dài: "Được, em cũng thành niên rồi, cũng có ý nghĩ của riêng mình, nếu thiếu tiền thì cứ nói với thầy, đừng khách sáo."

Lạc Hữu Tiềm cười cười, nói cảm ơn.

Anh ở lại quyền quán ngồi một lát, nhìn huấn luyện viên chỉ đạo một người mới nên ra đòn như thế nào, nên phòng thủ như thế nào, lúc anh học mấy thứ này đã là chuyện của mười mấy năm trước, đến bây giờ cũng không nhớ rõ cảm giác đó như nào nữa.

Chỉ cảm thấy quen thuộc.

Tiếng nắm tay đánh vào bao cát, tiếng mọi người thở dốc, tiếng găng tay va chạm, tiếng mồ hôi nhỏ giọt, tất cả dường như đều đang kéo ký ức anh trở về.

Nhìn vậy, anh đứng dậy, cũng không nói tạm biệt, trực tiếp nhấc mành lên đi ra ngoài.

Bị gió thu thổi một cái tới, anh ngẩng đầu, đột nhiên khựng lại, thấy Trần Trừng đang đứng ở trạm xe buýt đối diện.
"Chị." Anh chào cô, nháy mắt, sự phiền muộn như có như không ban đầu trên mặt liền hoàn toàn biến mất.

"Này, cậu cứ từ từ thôi."

Trần Trừng nhíu mày, nhìn anh vội vội vàng vàng chạy sang từ phía đối diện.

Trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh mấy chú chó Nhật hí ha hí hửng vẫy đuôi, phấn khích chạy tới

Chỉ là chó Nhật này hơi lớn, còn có chút...... Đẹp trai.

Điểm đẹp trai này là do Trần Trừng nghe thấy mấy cô gái đang đứng chờ xe buýt xung quanh khe khẽ nói nhỏ.

Chó con gì đó......

"Cậu gấp cái gì chứ." Trần Trừng vỗ anh một chút, "Trên đường nhiều xe như vậy."

"Xe tới rồi." Lạc Hữu Tiềm nhấc cằm chỉ hướng bên kia, xe buýt đang dần lái tới đây, "Sợ chậm chút nữa là phải bắt xe khác, ngồi khác chuyến với chị."

Trần Trừng liếc mắt nhìn anh một cái: "Tôi còn có thể để cậu ở lại một mình mà lên xe sao. Đúng rồi, sao cậu lại đi từ kia qua, trường học không ở hướng này mà."
"À...... Em vừa tới gần đây chơi với bạn học." Anh dừng một chút, giấu diếm theo bản năng.

Không muốn để Trần Trừng biết chuyện đó.

Đúng là giờ tan tầm, người trên xe buýt chen chúc hỗn loạn, mỗi người dù béo hay gầy cũng đều bị ép thành cái bánh rán.

"Lên xe đi! Có lên hay không đây!" Tài xế xe buýt rống đầy tức giận.

Lúc này Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm mới đi lên xe, rất nhanh cũng bị ép trong đám người.

Gần như dính vào với nhau.

Ngực anh dán ở sau lưng Trần Trừng, lấy một tư thế nửa ôm mà đứng ở phía sau, giúp cô không bị người khác chen vào, nhưng cũng trói chính mình vào một tình huống tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Anh ngửi được mùi nước hoa trên người Trần Trừng —— là mùi trước kia chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Một mùi hoa cỏ mát lạnh, như có như không, rồi lại bỗng nhiên ngửi được một chút hương cam đắng, rất trong trẻo.
Lưu luyến, ôn nhu mà bao bọc lấy anh.

"Shh......" Trần Trừng đột nhiên hít hà một hơi.

Hôm nay cô đi xăng đan không cao, khó khăn mãi mới bám được vào tay vịn trên xe buýt, vừa rồi xe còn phanh lại một cái, trực tiếp hất tay cô ra, xước cả tay luôn.

"Không sao chứ?" Lạc Hữu Tiềm nắm lấy tay cô.

"Không sao, tay vịn cao quá, trượt tay một chút thôi."

Trần Trừng đang muốn thu tay, lại bị Lạc Hữu Tiềm bắt lấy, để tay cô lên trên cánh tay của mình, nói: "Bám lấy em đi."

Vì thế, tay phải Lạc Hữu Tiềm vịn vào tay vịn, mà Trần Trừng thì vịn vào "tay vịn thịt người" của anh.

_____________

"Chó con" Lạc Hữu Tiềm đây ạ =)))))[ĐANG EDIT] Chị Gái Nhỏ - Chương 13: Chó con