Chỉ Có Thể Là Anh Ấy

Chương 6




Từ sau buổi tối tự học đó,mối quan hệ của cô cùng cậu đã trở nên thân thiết hơn,tuy rằng cậu vẫn cao lãnh như trước,nhưng vẫn chỉ có cô là nữ sinh tiếp xúc được với cậu,điều này làm cô vô cùng vui mừng.

Chẳng hạn như tình huống này:

" Tiểu Thuỵ Trạch,nhanh chép bài tập Tiếng Anh."

"...........Ừ."

"Bài tập sinh học cho tớ mượn một chút,tiểu Thuỵ Trạch."

".........Đây."

Còn có tình huống này:

"Xin giúp tớ cái cơm nắm với tiểu Thuỵ Trạch."

"Được."

"Nè tiểu Thuỵ Trạch,muốn cùng tớ tới phòng thiết bị không?"

"Ừ."

Thiệu Vũ cũng hoàn toàn hiểu được Hạ Tình đang theo đuổi Đàm Thuỵ Trạch,hơn nữa Trần Phong cũng phát hiện ra Hạ Tình thường xuyên quay xuống,cậu cũng hiểu được tình huống một chút.

Ở cùng Trần Thành nói nhiều vô cùng,Phương Nhạc không thể học thuộc từ mới được.

"Nhóm trưởng,cậu không công bằng." Phương Nhạc ngồi xuống vị trí của Thiệu Vũ,bình thường bộ dạng của cậu như ánh mặt trời,giờ phút này nhìn qua có chút uỷ khuất cùng tức giận " Vì sao Đàm Thuỵ Trạch có thể được chép bài tập Tiếng Anh chứ?"

Bởi vì cậu ấy đặc biệt đó. Hạ Tình nghĩ,cô vẫn là cười tủm tỉm mà đáp "Cậu ấy kiểm tra được có 20 điểm,còn không biết nhiều từ vựng Tiếng Anh."

Đàm Thuỵ Trạch: "..........."

Cậu chống đầu chuyển hướng bút,nghiêng đầu nhìn Hạ Tình.

Cô có đôi mắt đẹp,lông mi dài cong lên,mũi nhỏ mà thẳng,mặt hồng hào,miệng mở rồi khép lại cùng Phương Nhạc nói chuyện.

Đôi mắt cậu u ám,không biết suy nghĩ gì.

Cho mãi đến khi Hạ Tình bảo Phương Nhạc ra chỗ khác,cậu vẫn là ở trạng thái kia.

Kỳ thật là cậu suốt ngày đều là trạng thái không quan tâm.

Có một lần Hạ Tình cho rằng cậu chỉ nghe tiết khoa học tự nhiên,phát hiện cậu mỗi tiết đều ngẩn người.

Nhưng điểm sinh học vẫn luôn cao.

Cô gõ vào bàn Đàm Thuỵ Trạch,giọng nói êm tai của cô cất lên "Tiểu Thuỵ Trạch? Phải ôn tập từ đơn unit 4."

Chờ Đàm Thuỵ Trạch bắt đầu học thuộc từ đơn,Hạ Tình mới quay đầu,cô có chút phân tâm,không chú ý tới.

Nữ sinh lớp bên cạnh hình như cũng chú ý tới cậu.

Kỳ thật cũng phải chuyện khó đoán trước,Đàm Thuỵ Trạch có vóc dáng cao,lại vô cùng đẹp,điểm môn sinh học đứng đầu lớp,rất dễ dàng khiến người khác chú ý tới.

Hạ Tình bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Cô đuổi theo Đàm Thuỵ Trạch chạy nửa học kỳ,vất vả lắm mới khiến mối quan hệ tốt hơn chút.

Kết quả cậu sẽ bị nữ sinh khác bắt đi.

Cậu sẽ không dễ bị bắt cóc đi chứ?

Hay hỏi cậu thích nữ sinh như nào?

Hạ Tình rối rắm cắn môi,vì thế lặng lẽ đem sự tình nói cho Thiệu Vũ muốn cùng nhau thương lượng.

Không ngờ Thiệu Vũ vừa nghe xong,liền cười nhìn Hạ Tình,dùng giọng điệu trấn an nói với Hạ Tình "Người lãnh đạm giống như cậu ấy,cậu giữ chặt cậu ấy,đừng lo lắng nhiều như vậy."

Giữ chặt.

Kỳ thật là không có.

Là do cậu ấy tốt,không muốn là tớ xấu hổ thôi. Hạ Tình có chút khổ sở mà nghĩ.

Đến lúc rồi,cô nhấp môi rồi quay đầu lại,rầu rĩ không vui,nói " Nghe viết đi."

Khác với bộ dạng bình thường tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía, cậu không phải có 10 phút học thuộc từ đơn sao- Đàm Thuỵ Trạch nghĩ.Trần Phong cũng chú ý tới điểm bất thường của cô,nhưng cậu ấy nhìn đến Đàm Thuỵ Trạch,lời định nói bỗng nhiên nuốt xuống.

Cậu gõ bàn,thấp giọng hỏi " Làm sao vậy?"

Hạ Tình đưa mắt lên nhìn,___________,làm cho Đàm Thuỵ Trạch bỗng nhiên luốn cuống.

Cậu có chút không biết xoay sở như nào " Cậu sao vậy....."

Hạ Tình không nhịn được,nước mắt bỗng nhiên liền rơi xuống,cô nói năng lộn xộn " Không có việc gì.......Tớ không sao" Dùng sức lau nước mắt rồi nói.

Trước mắt bỗng nhiên bị che mất,khăn tay lộ ra rồi lau nước mắt,Đàm Thuỵ Trạch cận thẩn lau,sau đó thấp giọng nói "Đừng khóc."

Cô cầm lấy khăn tay,nước mắt càng tuôn thêm.

Cũng may đây là tiết tự học,không có giáo viên trông lớp,lớp học cũng có chút loạn,hành động của cô nhỏ nên mọi người xung quanh thấy bầu không khí không đúng cũng không tuỳ tiện đến quản.

"Đàm Thuỵ Trạch..." Cô nức nở nói,cậu nghe mà trong lòng trầm xuống,đáp lời của cô.

Tuy rằng nói ra rất mất mặt, nhưng cô lau nước mắt xong liền nhỏ giọng nói "Cậu không thể yêu sớm."

Lời của cô nói lúc này làm cậu sửng sốt,cong môi cười,thấp giọng hỏi cô "Vì sao?''

"Cậu,cậu nhìn thành tích cậu kém như vậy. Nếu yêu sớm sẽ không thể thi đại học tốt được.Không có khoa ________"Cô nói năng lộn xộn,cắn môi dưới,cố gắng ngăn nước mắt ngừng tuôn.

Đàm Thuỵ Trạch thu tay lau nước mắt về,tựa lưng vào ghế,con mắt đen trong veo của cậu lẳng lặng nhìn cô,sau đó hỏi.

"Hạ Tình.?"

"Cậu thích tôi?"

Cậu cố ý hạ thấp giọng,không để người xung quanh nghe được,vừa vặn truyền tới tai của Hạ Tình.

Cô đưa mắt nhìn sàn nhà,con ngươi đột nhiên mở to.

Mọi chuyện ở một học kỳ này đều rất rõ ràng.

Tìm cậu đến trường rồi tan học,tìm cậu ăn cơm rồi đi đến quầy ăn vặt tìm cậu. Đi nhiều nơi,muốn đem cậu dung nhập vào cuộc sống của chính mình.

Cứ như vậy không bị phát hiện mới lạ.

Hạ Tình cắn môi,mắt cô rất đỏ,ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cậu.

Ánh mắt nam sinh nhàn nhạt,vô cùng bình tĩnh mà nhìn cô.

Đột nhiên cô liền sợ,nước mắt lại tuôn ra,có chút khó chịu,cổ họng bị ngứa,cô che miệng kho khan.

Tiếng có chút lớn,người xung quanh đều quay đầu nhìn cô.

Đàm Thuỵ Trạch liếm môi dưới,đem sách cất vào ngăn kéo,đứng lên kéo cô đi.

Cơ thể gầy bị cậu kéo đi không kịp phản ứng lại,cô tràn đầy oán hận tránh cậu " Làm gì,khụ khụ...."

Đàm Thuỵ Trạch rất cao,cậu trầm mặc kéo cánh tay của cô qua,thấp giọng nói "Đi đến phòng y tế,cậu bị cảm."

Bạn học trong lớp không nói gì,chuyện Hạ Tình theo đuổi cậu đã bị toàn bộ người trong lớp nhìn ra,nhưng cảm thấy không khí giữa hai người này không đúng,ai cũng không dám nói nhiều.

Hạ Tình bị đưa ra khỏi tầng học,cô lau nước mắt,bỏ tay Đàm Thuỵ Trạch ra.

Hiện tại vẫn là lúc đang học,trong sân trường vô cùng im lặng,đặc biệt trong đường nhỏ đi tới phòng y tế.

Trên đường yên ắng,gió thu từ từ thổi qua cũng coi như làm tăng dũng khí của cô,cô ngẩng đầu,ánh mắt đỏ rực nhìn cậu,gằn từng tiếng "Đàm Thuỵ Trạch."

"Cậu còn không rõ ràng sao?Tớ chính là thích cậu."

"Nếu không thích cậu,việc gì mỗi ngày không có việc gì cũng tìm cậu đi rồi về."Hạ Tình khổ sở nói,tiếng không lớn không nhỏ,vừa vặn có thể truyền đến tai Đàm Thuỵ Trạch.

"Tớ chính là thích cậu thì sao,ai quy định tớ không thể thích cậu....." Dường như rất khổ sở,cô ngồi xổm xuống ôm chân " Cậu không thích thì đừng quan tâm tớ!Ai cần!"

Cậu đứng thẳng,cúi đầu nhìn thấy nữ sinh ngồi co lại trên mặt đất,khoé môi cười khẽ không thể nhận ra,cậu cũng ngồi xuống,đưa tay đặt lên đầu cô,ép cô nhìn thẳng mình.

"Hạ Tình,tôi cũng thích cậu."

Nhấn mạnh từng tiếng,giống như cô lúc trước tự giới thiệu bản thân.

"Cùng nhau thi đại học đi,chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Tác giả nói lên suy nghĩ của bản thân:

Ha ha ha ha kết thúc đẹp!