Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 15




Mãi sau Tô Du Du mới ngơ ngác mà hô lên kinh ngạc, nhìn Lý Kinh Thủ đang quỳ một gối trên mặt đất, hơi lúng túng mà nói: “Cậu ấy bị sao vậy?”



Chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản là Tô Du Du không thể thấy rõ được chuyện gì đã và đang xảy ra.



Yến Trì cảnh cáo mà nhìn Lý Kình Thủ đang quỳ một chân dưới đất một cái, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà phủi phủi tay: “Không có gì, cậu ta đứng không vững nên bị ngã một cái thôi mà.”



Lý Kinh Thủ bị Yến Trì lườm, sợ đến đổ mồ hôi lạnh.



Đây là một sự sợ hãi cực kì chân thật, bình thường cậu ta tự nhận là bản thân cũng biết đánh nhau, nhưng, chỉ trong chớp mắt vừa nãy, cậu ta phát hiện mình hoàn toàn không có lực đánh trả!



“Đúng vậy, là tự tôi bất cẩn nên bị ngã.” Lý Kinh Thủ cắn răng chịu đừng cơn đâu truyền đến từ đầu gối, nghiến răng nghiến lợi mà nói từng chữ một.



“Nhưng mà, nhìn qua trông cậu ấy có vẻ không ổn lắm.” Tô Du Du nói với Yến Trì, chỉ chỉ vẻ mặt đau đớn của Lý Kinh Thủ.



Yến Trì cười nhạt một tiếng.



Đột nhiên, âm thanh của giám thị vang lên, phá vỡ sự im ắng đáng sợ trong phòng thi.



“Tất cả trở về chỗ ngồi đi, bắt đầu kì thi!”



“Cố gắng làm tốt nhé!”



Sau khi dặn dò Tô Du Du một tiếng, Yến Trì liền nhìn lướt qua người ném cặp sách đang không dám động đậy, mặt không cảm xúc mà đi về chỗ của mình ngồi xuống.



Các học sinh trong phòng thi máy móc mà truyền bài thi, nhưng nội tâm của họ lại không hề sóng yên biển lặng.



Không phải người ta nói là Yến Trì không tham gia thi tháng sao?



Đù má, đù má, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Yến Trì động thủ đó!



Yến Trì có quan hệ gì với bạn nữ kia vậy?!



Lý Kinh Thủ ngồi trước Tô Du Du, run rẩy truyền bài thi xuống cho cô, không dám nhìn cô thêm một cái nào, đã nhanh chóng quay đầu lên.



Tô Du Du: “…” Có gì đó sai sai.



Thôi, vẫn nên nhanh chóng làm bài thi thôi!



Mà Yến Trì ở bên kia, sau khi nhận được bài thi xong, liền lười nhác mà quét mắt nhìn toàn bộ phòng thi, rồi cảm thấy nhàm chán mà ngồi không tại chỗ.



**



Năm lớp 11, kì thi tháng đầu tiên, Yến Trì tham gia.



Nhìn Yến Trì đang ngủ ngon lành ở một góc, giáo viên giám thị liền giận tím người!



Mà các thí sinh ở phòng thi 13, thì lại có tâm trạng phức tạp hơn nhiều.



Những người có thành tích tốt, thì bỗng nhiên có cảm tình tốt với anh hơn nhiều, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện có Yến Trì trấn giữ ở đây, thì kỉ luật phòng thi đã lập tức bay lên một level mới rồi!



Mà đối với những người có tư tưởng đục nước béo cò như Lý Kinh Thủ và người ném cặp sách, thì hai ngày thi tháng này, quả thật là một cực hình, làm họ như đứng đống lửa, ngồi đống than!



Nhất Trung Nam Thành không cho phép việc nộp bài trước khi hết giờ.



Thời điểm thi xong môn cuối cùng, Lý Kinh Thủ và người ném cặp sách đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trước khi mọi người kịp nhận ra, đã cất bước nhanh như cắt, sợ bị tính sổ.



Sau khi Yến Trì ngủ xong một giấc, liền cầm đồ đi ra khỏi phòng thi.



Không biết Lý Thịnh chui ra từ xó nào, mà đã chạy tới bám lấy bả vai Yến Trì.



“Anh Trì, nghe nói có đứa có mắt như mù chọc giận anh đúng không? Là ai? Để em đi “dạy bảo” nó một chút!”



Yến Trì cau mày vứt tay cậu ta ra khỏi bả vai mình: “Kệ nó đi.”



“Đừng mà, chúng ta phải làm gì đó để xứng với cái danh trùm trường này chứ!”



Quả thực là Yến Trì không biết trong đầu Lý Thịnh chứa cái gì, chỉ cảm thấy nếu mình mà ở cùng cậu ta thêm một giây nữa, chắc sẽ bị lây bệnh mất.



Đang định xoay người rời đi, thì đột nhiên có một bóng người đi thoáng qua.



Anh ngừng lại, chỉ chỉ, nói với Lý Thịnh: “Đưa cô ta đến đây.”



“Là người chọc giận cậu sao?” Lý Thịnh hưng phấn mà nhìn qua, rồi lại lập tức mơ hồ, lại nhìn thêm vài lần nữa. “Sao vậy nhỉ? Sao vậy nhỉ? Sao không thấy cái gì hết vậy?”



Yến Trì nhịn cảm xúc muốn đá văng tên ngốc trước mắt này xuống, nhíu mày nói: “Cặp sách hồng phấn, đeo kính cận.”



“Được, em thấy rồi.” Lý Thịnh trả lời. “Hả? Sao lại là con gái thế?!”



“...”



Yến Trì ngồi trên ghế đá ven đường.



Tần Phán bị bắt đến đang kinh hoảng đứng một bên, cảm giác được ánh mắt như hổ rình mồi của Lý Thịnh bên cạnh, liền lập tức sợ hãi.



Sau một lúc lâu, rốt cuộc Yến Trì cũng mở miệng.




“Cô đã nói gì với cậu ấy?”



Trên thực tế, ngay cả tên của người trước mắt này là gì, Yến Trì cũng không biết.



Nhưng người trong lớp có liên quan đến Tô Du Du chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là người có mâu thuẫn gì đó với Tô Du Du, anh có thể dễ dàng đoán được là Tần Phán này.



“Đang hỏi cô đó!” Lý Thịnh bên cạnh thấy Tần Phán cứ vâng vâng dạ dạ nửa ngày mà không chịu trả lời vấn đề chính, liền hung ác thúc giục cô ta.



Trước nay Tần Phán luôn là người vùi đầu vào học, đã bao giờ trải qua chuyện này đâu, nên liền bị dọa tới mức mặt mày xanh mét, hai chân run rẩy.



Nhưng trước mặt Lý Thịnh hung ác, cũng không dám không khai, liền phải nói qua loa đại khái mọi chuyện.



Yến Trì nghe xong, mặt mày phức tạp mà nhìn cô ta một cái.



“Sao cô biết thành tích của cậu ấy rất kém? Chỉ bằng cái suy đoán ngu ngốc đấy của cô sao?” Yến Trì hỏi lại.



Tần Phán cắn cắn môi, chẳng lẽ không phải sao? Rõ ràng, ngay cả kiến thức cơ bản nhất Tô Du Du còn không trả lời được!



Nhưng tại giờ phút này, Tần Phán không dám hó hé nửa lời.



Trên thực tế, cô ta đã hối hận muốn chết! Hối hận vì cái miệng hại cái thân, vì lúc nhất thời cái miệng nhanh hơn cái não, mà đi chọc giận Tô Du Du, cuối cùng còn gây sự với ông thần này…



Yến Trì không còn gì để nói với Tần Phán, nên xua xua tay đuổi cô ta đi.



Nhìn bóng dáng chạy trốn của Tần Phán, Lý Thịnh trợn tròn mắt.



“Anh Trì, cứ để cô ta đi như thế sao?”



“Nếu không thì sao, cậu còn muốn làm gì?” Yến Trì liếc xéo cậu ta một cái.



“Không định làm gì, không định làm gì.” Lý Thịnh vội vàng xua tay.



Yến Trì đứng lên chuẩn bị rời đi, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, cảnh cáo Lý Thịnh: “Về sau đừng dùng danh nghĩa của tôi đi làm chuyện xấu nữa!”



Lý Thịnh ngây người một lát, rồi vội vàng đuổi theo bóng dáng của Yến Trì, bắt đầu minh oan cho mình: “Anh Trì, em thề, em hứa, em đảm bảo, em thật sự không làm chuyện gì trời đất không dung cả! Ngày thường chỉ xử lí mấy đứa ngốc xít không biết nghe lời thôi mà, anh nghe em giải thích đã…”



**



Sau khi kì thi kết thúc, đề tài hot nhất văn phòng giáo viên tất nhiên là thành tích rồi.



Lúc này, các giáo viên đang nhanh chóng thống kê xếp hạng kì thi tháng.




Một thầy giáo đeo kính vàng nhìn danh sách mới ra lò, kì quái hỏi: “Không phải là tôi nghe nói Yến Trì tham gia kì thi tháng lần này sao? Sao lại không thấy tên em ấy? Rớt hạng sao?”



Một cô giáo khác cạn lời mà liếc thầy một cái: “Đừng nói nữa, em ấy chỉ nộp mỗi giấy trắng, tên cũng không thèm viết.”



“Chậc, cô không quản chuyện này sao?” Thầy giáo đeo kính nhìn về phía Lưu Xuân Mai, kiến nghị.



Lưu Xuân Mai lại lắc đầu: “Không quản được.”



“Sao lại thế?” Thầy giáo này mới tới, cho nên không biết chuyện, vẫn tiếp học hỏi.



“Lần nào thằng bé tham gia thi đều được hạng nhất, lại còn có chênh lệch cực lớn với hạng nhì.” Lưu Xuân Mai giải thích. “Hơn nữa, cha thằng bé là một người cực kì bận rộn, bình thường rất khó để liên lạc, chúng ta muốn quản cũng có biện pháp nào cả.”



“Cũng may là bình thường Yến Trì không làm gì quá đáng, nên chúng ta cũng chỉ mặc kệ em ấy. Chúng ta ấy mà, vẫn nên quan tâm các học sinh khác thôi!”



Lưu Xuân Mai cúi đầu nhìn bảng xếp hạng, tầm mắt dừng trên tên của Tô Du Du.



So với chuyện Yến Trì tham gia kì thi tháng lần này, thì thành tích của Tô Du Du càng làm cô khiếp sợ hơn, thậm chí là làm cô hoàn toàn đứng hình!



“Được rồi, đừng nói chuyện nữa.” Một giáo viên vỗ vỗ tay. “Tìm một người đi dán bảng thành tích ra bên ngoài đi, chắc là học sinh bên ngoài kia cũng chờ không nổi rồi.”



Học sinh bên ngoài quả thật là đang mỏi mắt trông mong, tầm mắt ghim chặt lên các giáo viên ra vào văn phòng.



Hành lang có một mặt tường chuyên dán các loại thông báo, tin tức, top 100 của lớp 11 được dán lên, lập tức có một đám chen chúc vây xem.



Tô Du Du ngồi trong lớp học cũng có thể cảm nhận được sự nóng nảy chờ mong xung quanh.



Người trong lớp không ngừng chạy ra, sau đó lại vật vã chạy về, trong miệng còn oán giận: “Thật là đông muốn chết, tớ suýt nữa thì nghẹt thở, rốt cuộc mới có thể nhìn thấy tên của mình.”



“Haizzz, tớ còn không chen vào được nữa. Mỗi khi cảm thấy có hi vọng chen vào, thì lập tức lại bị đẩy ra.”



“Ôi trời, trường mình thật là chậm lụt mà, không thể làm một website riêng được sao? Lần nào cũng chen chen chúc chúc, mệt muốn chết!”



Các bạn trong lớp mồm năm miệng mười mà phun tào.



Lớp trưởng chạy chậm về lớp học, quần áo vì chen chúc mà nhăn nhúm, tóc tai thì rối tung như tổ quạ. Chỉ thấy cậu ấy đứng một chỗ thở hổn hển mấy cái, rồi lại ôm mặt một chút, mới vừa thở hổn hển vừa nói: “Mọi người không cần gấp, không cần gấp!”



“Tớ đã chụp bảng xếp hạng rồi, ai chưa xem được tìm có thể tới tìm tớ!”



“Oa! Lớp trưởng là number one!”



“Lớp trưởng, cậu cứ gửi vào group chat của lớp luôn đi!” Có người ồn ào.




“Vậy cũng được, tớ gửi ngay đây!”



Trong lúc nhất thời, các bạn trong lớp đều lấy di động ra, cúi đầu xem thành tích.



Tô Du Du thấy thế, dùng bút chọc chọc Yến Trì bên cạnh: “Cậu có ở trong nhóm lớp không?”



“Không.” Thâm chí Yến Trì còn không biết đến sự tồn tại của nhóm này.



“...”



Hai người đối diện, hai mặt nhìn nhau.



Người xung quanh đã bắt đầu hưng phấn mà thảo luận thành tích.



“Tớ cùi bắp quá, lại bị đẩy xuống một hạng rồi!”



“Trời má, thế mà thành tích của tớ cũng không tệ lắm, trước khi thi cũng không hề ôn tập, vốn dĩ cho rằng điểm lần này không chấp nổi nữa chứ!”



“Hạng nhất là ai vậy? Quả nhiên lại là lớp trưởng mà.”



“Không dám đâu, không dám đâu. Đó là vì đại ca không tham gia thi thôi.” Lớp trưởng điên cuồng xua tay.



“Để tớ xem, hạng nhì là lớp phó học tập, hạng ba là… ôi, là bạn học Tô Du Du!”



“Oa, bạn học Tô Du Du lợi hại quá đi!”



“Nhưng mà, có phải cậu ấy còn chưa vào nhóm lớp mình đúng không?” Đột nhiên có một người nói.



“À, đúng vậy. Tớ quên mất!” Lớp trưởng vỗ trán một cái, bừng tỉnh, nói.



Vì thế, lại bơm cho mình một liều dũng cảm, đi tới trước chỗ ngồi của Tô Du Du.



Thời điểm Tô Du Du nghe được tên mình, đã dựng lỗ tai lên rồi. Nhìn thấy lớp trưởng thẹn thùng đi đến để thêm cô vào group chat, liền cực kì vui vẻ mà đồng ý.



Lớp trưởng đi rồi, lại tri kỉ share ảnh vào nhóm một lần nữa, như vậy thì Tô Du Du có thể nhìn được rồi.



Cô click mở, nhìn thoáng qua, lại nhớ tới Yến Trì cũng chưa vào nhòm, lập tức quay đầu nhìn anh, lắc lắc di động: “Cậu muốn vào không?”



Yến Trì ném điện thoại của mình cho cô: “Không vào đâu, cậu gửi cho tớ đi.”



Nếu anh vào nhóm, thì chắc cái nhóm đó sẽ trở thành một cái nhóm chết mất. Yến Trì vẫn biết tự mình hiểu lấy điểm này.



“Được.” Tô Du Du mềm mại mà lên tiếng, sau đó cầm di động anh lên.



Di động không cài mật khẩu, chỉ cần ấn một cái đã hiện màn hình chính rồi.



Tô Du Du click mở Wechat trước, sau đó mới ngơ ngác phát hiện hai người còn chưa kết bạn, vì thế lại thao tác thêm mấy bước nữa, sau khi kết bạn xong, thì share ảnh cho anh.



Yến Trì ở bên cạnh nhìn cô nghiêm túc thao tác trên điện thoại của mình.



Có hơi đáng yêu…



“Được rồi!” Tô Du Du cười ngọt ngào, trả điện thoại lại cho anh.



Yến Trì cầm lấy, dừng một chút, mới mở di động ra.



Avatar của Tô Du Du là một cô bé trắng trẻo, xinh xắn, trông hơi quen quen, tầm mắt của Yến Trì trượt xuống dưới, sau khi nhìn đến danh thiếp của Yến Đường, mới phản ứng lại, rồi cười nhạo một tiếng.



Sau đó là click mở hình ảnh, Tô Du Du đứng thứ ba, chỉ kém người hạng nhất vài điểm.



Dựa theo trạng thái của cô, đã khá ổn áp rồi!



Tô Du Du cũng đang nghiêm túc xem thành tích của mình. Cô không có khái niệm gì về xếp hạng, nhưng nghe lời thảo luận của người khác, thì có thể biết thành tích của bản thân cũng không tồi.



Lại chăm chú nhìn số điểm chênh lệch của mình so với hai người trước, nhưng vẫn phải chờ phát bài thi thì mới có thể phân tích cụ thể được.



Bỏ qua thành tích của mình, Tô Du Du bắt đầu nhìn xuống, nhưng tìm mãi mà vẫn chưa tìm được tên của Yến Trì.



Nghĩ đến, đây chỉ là danh sách top 100, mà Yến Trì lại không có tên trên danh sách, thì có thể hiểu là--- cậu ấy thi không tốt lắm!



Tô Du Du cẩn thận liếc mắt nhìn Yến Trì một cái.



Anh đang rũ mắt, không có biểu cảm gì, không đoán được cảm xúc của anh



Nhưng, nghĩ đến bảng xếp hạng, người “có kinh nghiệm”- Tô Du Du đang âm thầm đoán già đoán non--- nhất định là Yến Trì đang âm thầm khổ sổ trong lòng, cô không nên nhắc đến vấn đề này trước mặt anh!



Sau khi suy diễn đủ điều, rồi lại rối rắm thêm một lúc, Tô Du Du mới lấy một cái kẹo m út vị dâu tây từ ngăn bàn ra, đẩy sang bàn Yến Trì, nói: “Cậu ăn kẹo đi.”



Yến Trì đối diện ánh mắt an ủi của Tô Du Du.



Hỏi chấm???