Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 78: Lửa giận chờ ngày.




Cô đứng dậy, rời khỏi bàn trang điểm.

Sương Hàn lại đeo một chiếc mặt nạ giả tạo.

Cô theo người làm rời khỏi phòng, đi xuống phòng khách, ngôi nhà rộng lớn lại trống vắng, mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo. Sương Hàn nhấc bước đi tới phòng khách, cô vừa đẩy cửa bước vào đã sững người lại.

Trước mắt Sương Hàn, chính là mẹ cô, Ôn lão phu nhân!

Bà ngồi trên ghế, mặc sườn xám trắng ôm sát cơ thể, trong khoảnh khắc đó. Tim Sương Hàn quặn thắt, hệt như bị dây thừng siết chặt trái tim, trái tim bị bóp nghẹt khiến cô thở không thông, mới sáng sớm mà mẹ Sương Hàn đã tới đây.

Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?

Ánh mắt cô khựng lại vài giây, phòng khách không chỉ có bà Ôn, mà còn có cả Phó Đình Xuyên, ông Cổ. Bà Ôn quay đầu, nhìn thấy Sương Hàn, trong ánh mắt như lóe lên tia sáng nhỏ, bà đứng dậy ngay lập tức. Giọng nói ôn nhu, lại mang theo theo chút ghẹn ngào:

"Con...con gái của mẹ."

Cô bất giác lùi một bước nhỏ, chợt nhận ra vết nứt trên vỏ bọc của bản thân, một cảm giác sợ hãi dâng trào.

Lồng sắt, phòng tối, đàn piano, con rối, hoàng yến, những hình ảnh đó lại liên tục hiện lên, như thể một cơn ác mộng tua nhanh.

Càng khiến người ta thêm kinh sợ.

Sương Hàn cố giấu đi cảm xúc thật, bởi nếu người phụ nữ trước mắt này nhìn thấy cô như vậy, hình phạt sẽ rất kinh khủng. Sương Hàn lao tới ôm chầm lấy mẹ mình, nhịp tim cô tăng nhanh, lồng ngực đập mạnh, bà Ôn dịu dàng xoa xoa đầu Sương Hàn.

Lời nói ra đều là quan tâm lo lắng:



"Con của mẹ, hôm đó con sợ lắm đúng không? Đừng sợ, mẹ ở bên con, con gái ngoan."

Cô xâu chuỗi mọi hình ảnh lại với nhau, lời nói của mẹ, ông Cổ, Đình Xuyên. Sương Hàn biết được tình huống này là gì rồi, cô chủ động vòng tay ôm chặt lấy eo bà Ôn. Sương Hàn nói, cô cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi đang dâng trào trong lòng:

"Con không có sao hết mẹ ạ, mẹ, con nhớ mẹ."

Giả, lời Sương Hàn nói ra là dối trá.

Cô có sao và cũng chưa bao giờ từng nhớ tới người phụ nữ hệt như cơn ác mộng này.

Giọng nói trầm khàn của ông Cố vang lên ngay sau đó:

"Sương Hàn, bác xin lỗi cháu vì những gì con gái bác đã gây ra, bác sẽ dạy bảo lại thật nghiêm khắc, sẽ không có chuyện như này xảy ra thêm một lần nào nữa."

Bà Ôn giữ chặt cô trong lòng, giọng gắt lên trong tức khắc.

"Anh Cố, tôi mong anh dạy bảo lại con gái mình cho thật tốt, tôi muốn con gái anh trực tiếp đến xin lỗi Ôn Sương Hàn nhà tôi, con bé là người sai. Là người phải xin lỗi chứ không phải anh, và nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, thì tôi sẽ là người trực tiếp dạy dỗ Cố tiểu thư."

Ông Cố chỉ biết cúi đầu, trong chuyện này người sai là con gái ông, bằng

chứng có đủ, muốn bao che cũng không thể. Cố Thanh Chi được đưa đến Phó Gia, cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời, không làm loạn, Sương Hàn ngồi trên ghế, bên cạnh là bà Ôn.

Cổ Thanh Chi bước tới trước mắt cô, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, giọng run run



"Chị... chị Sương Hàn, em xin lỗi chị, em biết mình sai rồi, anh Đình Xuyên. Là em không đúng, là em suy nghĩ không chín chắn, em xin lỗi anh chị. Em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa... hức... hức... em xin thề."

Đâu ai biết, đây rốt cuộc là thật hay diễn, chỉ có chính chủ mới là người rõ nhất.

Một khoản bồi thường lớn, những lời xin lỗi, ông Cố nhẹ lòng khi Ôn gia không đâm đơn kiện mà giữ mối quan hệ hòa nhã. Ông cũng rất xót khi nhìn thấy con gái mình khóc, đây là lần đầu tiên trong đời Thanh Chi phải hạ mình xin lỗi người khác.

Một cô yêu thư cành ngọc lá vàng, kiêu căng ngạo mạn, không đời nào chịu. Đúng là vậy, Cổ Thanh Chi rơi lệ, khóe mắt ươn ướt chẳng chịt tơ máu, nhưng trong lòng lại bùng lên ngọn lửa hận thù, như thể đang chờ ngày thích hợp để bùng phát.

Nín nhịn cảm xúc tức giận trong lòng, việc xin lỗi này chỉ là để đối phó, không hề có thành ý.

Thanh Chi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sắc như dao của bà Ôn, hệt như một loài sát thủ ăn thịt. Ánh mắt ấy giống như muốn đâm xuyên qua trái tim Cố Thanh Chi, trong một khắc khiến cô thoáng kinh sợ.

Nhưng rồi, ánh mắt ấy lại ôn dịu, Thanh Chi nghĩ rằng do mình nhìn nhầm, là do nước mắt khiến mọi thứ trở nên mờ mịt khó nhìn rõ. Cổ Thanh Chi được nghe, bà Ôn trước khi từng là một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, một bác sĩ tâm lý về vấn đề chăm sóc con cái.

Khi còn rất bé, Thanh Chi đã từng thấy người phụ nữ này xuất hiện trên tivi truyền hình, ấn tượng đầu tiên chính là giọng nói ôn hòa dịu dàng. Nó cuốn hút người khác đến lạ, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Cố Thanh Chi cúi đầu, lại xin lỗi một lần nữa.

Cô biết cô tiểu thư này không đơn giản, nhưng tại thời điểm này lại chọn cách im lặng. Sương Hàn biết sẽ còn chuyện xảy ra, cô sẽ càng phải đề phòng hơn, lựa chọn cách giữ hòa khí thân thiện bên ngoài.

Mọi chuyện kết thúc.

Bà Ôn không trở về, bà nói với con rể mình:

"Con trai, mẹ lâu ngày không được gặp con gái mẹ, muốn nói chuyện riêng một chút, muốn đi chơi đây đó, mẹ mượn vợ con một tí. Vậy có được không?"