Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 73: Sự thật không thể chối.




Ông Cố mềm lòng, nhưng chuyện này không thể chiều theo ý Cố Thanh Chi, ông vỗ về lưng con gái mình. Nói:

"Được rồi, con gái ngoan, về nhà thôi."

Thanh Chi cụp mắt, nơi khóe mắt ươn ướt chẳng chịt tơ máu, giọng ghẹn ngào:

"Bố, bố có đồng ý với con không? Con... thôi ạ, con không muốn nói nữa"

Cố Thanh Chi vờ u sầu, đôi mắt ngấn lệ, không nhìn bố mình nữa. Giọng Thanh Chi vô hồn, Cổ Thanh Chi đã từng là một diễn viên hạng B trong nước, cô đã ngừng công việc trong nước và bay ra nước ngoài. Giờ đây trở thành một nhiếp ảnh gia, làm việc tại công ty gia đình dưới sự hậu thuẫn của Cố Gia.

Từng là một diễn viên, một vở kịch, đối với Thanh Chi cũng là chuyện nhỏ.

Cố Thanh Chi gạt đi giọt lệ đang lăn dài trên má, mắt đỏ hoe nói:

"Bố, con muốn về."

Thanh Chi đột ngột thay đổi, không hề náo loạn nữa. Ông Cố nhìn con gái mình như vậy, lòng dâng trào cảm xúc lo lắng bất an, giọng dịu bớt:

"Thanh Chi, về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon, ăn thật no.

Cố Thanh Chi cúi gằm mặt, khẽ gật đầu. Cô được xe riêng của Cố Gia tới đón tận nơi, ngồi yên vị trở về nhà, Thanh Chi không nói gì hết. Ông Cố ở lại xử lí hậu quả con gái mình gây ra, gửi lời xin lỗi và một khoản bồi thường lớn, ông nói:

"Con gái bác đã làm những chuyện không đúng, tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, bác thay mặt nó xin lỗi tới cháu cùng Ôn tiểu thư, bác sẽ về dạy dỗ con bé. Chuyện này sẽ không có lần sau, hiện giờ Cố Thanh Chi đang không ổn, bác xin phép

đưa con bé về, con bé sẽ xin lỗi đàng hoàng vào lần gặp không xa tiếp theo."

Ông nâng mắt, giọng nói ôn hòa:

"Đình Xuyên..."

Ông Cố định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, ông cúi đầu, giọng trầm khàn:



"Bác về đây."

Ông Cố bước đi, anh nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, dần dần khuất khỏi tầm mắt. Đình Xuyên không biết đối mặt với Sương Hàn như thế nào, liệu chuyện đêm qua cô còn nhớ không? Mối quan hệ giữa anh và Cố Thanh Chi cũng sẽ không còn được như bình thường nữa.

Sương Hàn tỉnh giấc trên giường lớn, hạ thân bên dưới cùng hai thái dương đau nhức, cô nheo mắt nhìn mọi thứ. Sương Hàn choàng tỉnh trợn tròn mắt, bên cạnh giường có hai người phụ nữ đứng nghiêm, nhìn chằm chằm cô.

Sương Hàn vẫn chưa thể hiểu chuyện gì, cô vẫn còn trong cơn ngái ngủ, Sương Hàn chớp mắt. Một người thấy cô đã tỉnh giấc, người hơi cúi nói:

"Phu nhân, buổi sáng tốt lành."

Sương Hàn chớp mắt đã tự mình ngồi dậy, mái tóc cô buông xõa rối tung, đôi mắt lệ chi tựa một điểm trên người làm bên cạnh. Sương Hàn mỉm cười theo thói quen, bắt đầu bằng một nụ cười, giọng cô êm tai:

"Cảm ơn cô."

Hạ thân bên dưới Sương đau nhức, hai chân khó di chuyển, cô ngồi thẳng. Lưng hơi ngả về sau, dựa lên thành giường. Sương Hàn bây giờ mới nhận người mình rất mát, cô cúi xuống, Sương Hàn trong giây lát tròn mắt hoảng loạn vơ lấy chăn che kín cơ thể. (

Ánh mắt ngập tràn vẻ ngạc nhiên, mặt cô ngơ ngác nhìn về phía người làm nữ bên cạnh mình.

Cô ấy thấy Sương Hàn nhìn mình, tiến một bước rồi dịu giọng hỏi:

"Phó Phu nhân, có chuyện gì sao?"

Cô hoàn toàn tỉnh táo, không còn ngái ngủ, từng đoạn ký ức rời rạc của đêm hôm qua hiện lên trong tâm trí.

Say, hôn, quấn lấy nhau, sau đó chỉ còn một sắc đen huyền ảo.

Bằng ấy ký ức, cũng đã đủ để Sương Hàn biết mình đã làm những chuyện gì.

Cô nói không nên lời.

Cái gì cơ? Ân ái cùng nhau!

Mọi chuyện như một giấc mơ.



Sương Hàn chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tự nói với bản thân mình:

"Phải, mơ, mọi chuyện làm sao là thật được."

Nhưng không, thật là thật. Thân không mảnh vải, dư vị đêm qua trong cô vẫn

còn chưa tan, cảm giác rất rõ ràng chân thực đến từng cọng lông. Sương Hàn gục mặt ôm đầu, lẩm bẩm rất nhỏ:

"Mày điên rồi, điên rồi, điên rồi trời ơi!"

Thật, mọi chuyện là thật!

Thanh giọng vang lên bên tai cô:

"Phó phu nhân."

Sương Hàn gục mặt, giấu đi khuôn mặt méo mó của bản thân.

"Phó phu nhân"

Cô đến tiếng thứ hai mới ngước mặt mỉm cười:

"Tôi không sao."

Sương Hàn điều chỉnh đường nét cảm xúc của mình, giấu đi cảm xúc thật đang tồn tại, ôn nhu vô hại, dịu dàng biết điều. Cô được người làm của Phó Gia chăm sóc, những việc như mặc đồ tắm rửa Sương Hàn muốn tự mình làm, ý của Phó phu nhân người làm cũng không dám không nghe.

Sương Hàn mặc một chiếc áo len cổ cao, lúc cô đứng nhìn chính mình trong gương nhà vệ sinh. Nơi cổ trắng lưu lại những dấu vết tình ái rõ ràng, Sương Hàn không biết bản thân lúc đó nghĩ gì mà làm điều này, càng không nhớ mình làm cách gì là lôi được người chồng trên danh nghĩa kia lên giường.Cô mặc áo trắng kem kết hợp cùng chân váy đen dài qua đầu gối, áo được thiết kế có dây nơ nhỏ mảnh bên eo thắt lại. Giúp dáng eo yêu kiều được khoe một cách tinh tế, Sương Hàn sau khi trở lại phòng thì mọi thứ đã được dọn dẹp.

Ga giường chăn gối được thay, mảnh vỡ trên sàn được dọn.

Cô ngồi trước gương để một người phụ nữ cột tóc thấp, khuôn mặt nhân hậu đầy đặn làm tóc và trang điểm nhẹ.