Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 70: Không có lý do.




Hơi thở Đình Xuyên vừa trầm vừa thấp, mĩ cảnh bên dưới khiến anh nóng bừng, Đình Xuyên không có kinh nghiệm. Anh từng xem qua phim với chủ đề giáo dục giới tính, lần đầu tự xử vào năm 16 tuổi. (D)

Ngón tay thon dài thô ráp miết lấy cánh hoa qua lớp vải.

Đình Xuyên liếc nhìn biểu cảm Sương Hàn, đôi mắt khép hờ, cánh môi mềm mại hé mở. Mặt đỏ bừng, nhịp thở cô mang theo hơi ấm dịu dàng, dáng vẻ này khiến anh chịu không nổi.

Bên dưới bị kìm hãm rất khó chịu, yết hầu Đình Xuyên trượt xuống. Cẩn trọng miết nhẹ cánh hoa lần nữa, sau đó lại ấn nhẹ vào nụ hoa. Sương Hàn trong mê man đón nhận khoái cảm, người cô khẽ giật, má tai đều ửng hồng, đậu hồng e thẹn cương cứng. (D)

Cơ thể nóng rực này của Sương Hàn này ngày càng trở nên mẫn cảm, dưới những động tác của anh. Giọng Đình Xuyên khàn trầm, đôi mắt sắc đen đục màu:

"Thả lỏng.

Cơ thể cô không thể thả lỏng nổi, ngón tay thon dài vén lớp vải sang một bên, đưa vật vào trong nơi tư mật ẩm ướt. Thịt hồng bóp chặt lấy ngón tay anh, ăn một cách ngon lành, Đình Xuyên vừa cho vào nơi đó đã tiết ra mật ngọt. Sương Hàn bấu chặt lấy ga trải giường, thứ đó vào quá chậm, khiến nơi tự mật nóng vội nuốt trọn, cô mơ màng nhìn anh.

Người đàn ông mái tóc vuốt gọn, vài lọn tóc thừa rũ xuống, nơi đáy mắt tối dần, ẩn chứa dòng cảm xúc bị kìm nén. Ngón tay thon dài ấy bị hút chặt, được bao bọc bởi ấm áp ẩm ướt, mật ngọt được tiết ra ướt đầm tay Đình Xuyên, càng vào càng khiến Sương Hàn thoải mái.

Ngón tay đi vào rất dịu dàng, không hề đau, ngược lại còn rất dễ chịu.

Anh di chuyển ra vào, cẩn thận liếc nhìn biểu cảm trên mặt cô, Sương Hàn

nhíu mày, mi mắt khép lại. Giống như đang thả mình tự do, thuận theo những gì đang xảy ra, Đình Xuyên không nhịn nổi nữa.

Anh ra vào ngày một nhanh hơn, nhanh chậm đúng lúc.



Cơ thể cô bị cuốn theo từng nhịp ra vào bên dưới, thanh âm tà dục như được khuếch đại trong không gian tĩnh lặng, càng khiến người nghe phải đỏ mặt. Sương Hàn không kiềm chế bản thân mà phát ra những thanh âm gợi tình:

"A... um..."

Ngón tay Đình Xuyên bị nuốt trọn, bên dưới tham lam ăn mút sạch sẽ. Bên dưới lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, chính anh lúc này cũng không kiểm soát được bản thân, nơi tư mật hồng hào ướt át phô bày rõ ràng trước mắt Đình Xuyên.

Mật tiết ra rất nhiều, ướt đẫm một mảng nệm giường.

Đùi ngọc run rẩy, tâm trí cô mơ màng, mắt nhắm chặt. Hơi thở ra chậm dần, cả thân thể nóng rực như lửa, bên dưới đã được dỗ dành không biết bao nhiêu lần. Anh rút ngón tay ra khỏi nơi nóng ẩm kia, bên dưới vẫn mút rất chặt, rời ra đột ngột khiến nơi tư mật cảm thấy trống vắng. (1)

Sương Hàn thoải mái tới mức buồn ngủ.

Đình Xuyên không nhịn nữa, anh cởi bỏ áo trên người, cơ thể săn chắc lại không quá đô, bờ vai vô cùng vững vàng. Khóa quần bên dưới gấp gáp được kéo xuống, để tiểu đệ hùng dũng được giải thoát. Đình Xuyên căng thẳng mà nhíu mày, nhẹ nhàng để đầu thằng em mình tiếp xúc với cửa tư mật. Chỉ mới như vậy, nơi tư mật đã tiết thêm mật ngọt, làm ướt đầu tiểu đệ.

Ẩm ướt rất dễ di chuyển, bên trong hút chặt lấy tiểu đệ, anh thở ra một hơi trầm thấp, chầm chậm nhấp người về phía trước.

Anh nhíu mày, nói rất nhỏ:

"Mẹ kiếp!"

Cái lỗ nhỏ này khít chặt quá mức, ăn trọn lấy nửa thân gậy, bên trong thoải mái không tả được. Trong vài giây, Đình Xuyên đã không kiềm được mà buông thả, giọt mồ hôi lăn dọc từ trán xuống phần xương hàm hoàn mỹ. Anh bị ăn chặt, còn không thể động, Đình Xuyên vươn tay xoa nắn eo nhỏ. Giọng anh trầm thấp:



"Bình tĩnh."

Dù đã có màn dạo đầu nhưng việc này rất đau, vừa đau lại vừa cảm thấy kích thích, nơi đáy mắt Sương Hàn long lanh nước, giống như đang trực trào để tuôn lệ. Cô nhắm chặt mắt, mọi thứ xung quanh mơ màng như một giấc mộng, chỉ có cảm giác đau từ bên dưới truyền tới là rõ ràng nhất.

Sương Hàn bất giác nói, giọng cô nhỏ, giống như một làn gió xuân dịu dàng đưa tình:

"Không... dừng... dừng..."

Đình Xuyên dừng lại động tác, bên dưới liên tục đón nhận khoái cảm, nhưng khi nghe Sương Hàn nói câu "Không, dừng, dừng." anh đã dừng lại. Phải, có lẽ Đình Xuyên đã quên rồi, anh và cô là cái gì chứ, cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không hơn không kém.

Sương Hàn cũng có người trong lòng, khi ấy còn ôm nhau lưu luyến cơ mà.

Đình Xuyên đối với cô là cái gì chứ.

Lòng anh dâng trào thứ cảm xúc chua xót.

Đình Xuyên tự hỏi bản thân mình:

[Rốt cuộc mày đang làm cái trò gì vậy hả Phó Đình Xuyên.

Sương Hàn cũng chỉ vì say mà làm vậy, cô có lý do. Còn anh thì sao, lý do của Đình Xuyên là gì? Anh không biết.

Lý do khiến Đình Xuyên bị cuốn theo, không thể rời. Cả hai đã tiến triển tới mức này, lùi hay tiến, duyên số đều cho cả hai quyết định. Ánh mắt anh ngập tràn sự hối lỗi, Đình Xuyên nhìn thân thể dưới thân mình, anh vươn tay lấy chăn bông bên cạnh phủ lên người Sương Hàn.