Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 69: Mật tình luyến ái.




Cô mơ màng hôn lên khóe môi anh, đôi mắt lệ chi khép hờ, lý trí trong Đình Xuyên tan biến, hoặc có lẽ. Chính anh biết việc mình đang làm là gì, nhưng vẫn cuốn theo nó, Sương Hàn rời khỏi khóe môi Đình Xuyên.

Lồng ngực đập mạnh.

Hơi thở ra trầm thấp, rất nóng.

Dư vị của mật ngọt vương lại trên khóe môi khiến anh cảm thấy lưu luyến, Đình Xuyên vươn tay chạm vào má phải mềm mại. Thân thể không nghe theo lý trí, anh đặt tay lên eo nhỏ, tự mình điều chỉnh để tương thích với môi hồng, Đình Xuyên hôn lên cánh môi cô một cách nhẹ nhàng, Sương Hàn mờ mịt mông lung.

Cô không hiểu, chỉ là cảm thấy nụ hôn này khiến mình rất thoải mái. Rất thích mùi hương của lá bạc hà thanh mát, mỗi giao môi, bàn tay thô ráp xoa nắn eo nhỏ, Sương Hàn cảm thấy nhột, khóe môi khẽ cong.

Anh thích cảm giác này, eo nhỏ mềm mại được Đình Xuyên chạm vào mà xoa nắn. Anh lại tham lam hơn, nhìn cô vợ nhỏ bị cưỡng chế bởi nụ hôn mình, Đình Xuyên chưa từng hôn ai bao giờ, đây là lần đầu tiên.

Anh mút lấy cánh môi hồng hào mềm mại, thanh âm nhỏ khi tiếp xúc vang lên, khiến người nghe phải ngượng ngùng. Đình Xuyên không kiềm chế được bản thân, anh cạy mở khe hở giữa môi, đưa vật ẩm ướt vào bên trong. Sương Hàn trợn tròn mắt, vật ẩm ướt kia quấn quýt lấy lưỡi hồng của cô.

Sương Hàn khẽ nhíu mày, muốn rời mà không thể rời, ẩm ướt quấn lấy ẩm ướt, hơi thở nóng lên. Đình Xuyên túm chặt lấy eo cô, kéo cả thân thể Sương Hàn về phía mình, nhẹ nhàng dần trở nên mãnh liệt, giống như gọn lửa nhỏ gặp củi khô.

Thanh âm dây dưa vang lên, tiếng nhịp đập hòa cùng thanh âm ẩm ướt, cô

không trốn tránh nữa. Hai má Sương Hàn hồng càng thêm hồng, cô bị anh hôn mãnh liệt rất lâu, cảm thấy khó thở.

Nhưng không thể thoát, thứ ẩm ướt ấy cuốn lấy Sương Hàn không rời.



Đình Xuyên không thể kiểm soát được bản thân.

Muốn khỏa lấp sự trống rỗng trong mình, anh rời khỏi môi hồng, kéo ra sợi chỉ bạc mỏng trong suốt. Dần mở mắt, vành tai ửng đỏ, nhịp thở dồn dập. Đình Xuyên thu trọn hình ảnh cô nơi đáy mắt, anh biết, biết rõ là đằng khác.

Biết rằng chính bản thân mình đang vượt quá giới hạn, vượt khỏi vùng ranh giới đã từng đặt ra. Nhưng Đình Xuyên không dừng lại, thân thể bừng lên hơi nóng ẩm, hạ thân khó chịu muốn được dỗ dành.

Sương Hàn khựng lại, giao giữa hai môi là chỉ bạc mảnh trong suốt. Mơ, đây là mơ mà đúng không?

Mặt cô ửng hồng, hồng đến tận tai, mái tóc đen dài buông xõa lúc này có chút rối. Vai áo đã trễ xuống từ trước, Sương Hàn buồn ngủ.

Cô dựa vào lồng ngực săn chắc, cảm thấy đặc biệt dễ chịu, bất giác nói thành lời:

"Thơm quá... đi mất."

Anh cúi đầu, hôn lên bả vai mướt mịn, mùi hương nhàn nhạt khiến Đình Xuyên đắm chìm. Nụ hôn di chuyển lên cổ trắng nõn, dịu dàng triền miên, chịu không nổi nữa. Bốn mấy năm tuổi xuân, anh lần đầu tiếp xúc thân mật với phụ nữ, hứng thú với một mình Sương Hàn.

Đình Xuyên phả lên vai cô hơi ấm, sóng ngầm trong đôi mắt cuộn lên mãnh liệt, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến bên tai Sương Hàn:

"Là cô muốn"



Đình Xuyên đẩy cô xuống nệm, đè ép Sương Hàn dưới thân mình, mắt không nhìn mắt. Cô khép hờ đôi mi, môi hồng hé mở, anh bắt đầu du ngoạn trên thân thể tựa trăng tựa tuyết. Đình Xuyên hôn lên cổ trắng, ban đầu dịu dàng, ngay sau đó lại quá mức mãnh liệt, nụ hôn từ cổ uyển chuyển đổi vị trí sang bả vai, không kiềm được mà cắn nhẹ một cái.

Sương Hàn giật mình, nơi bả vai truyền đến cơn đau nhỏ, mày cô nhíu lại. Híp mắt nhìn người đàn ông đang chìm đắm mình, anh lại hướng lên trên, đặt nụ hôn lên môi Sương Hàn như muốn dỗ dành an ủi.

Nóng, rất khó chịu!

Đêm lạnh, nhưng cả hai để rất nóng.

Trong đêm thanh vắng lặng, chỉ có tiếng nhịp đập của hai trái tim là rõ ràng nhất. Từng nơi Đình Xuyên đi qua đều để lại cảm giác rất nóng, hơi ấm di chuyển từ cỗ xuống phần nổi mềm mại, anh hôn lên đỉnh hoa qua lớp vải áo. Đình Xuyên một tay chậm rãi có ý tốt giúp cô bởi bỏ bộ váy trên người, nó quá vướng.

Sương Hàn bị cởi bỏ đồ trên người, cảm thấy có chút lạnh, lông tơ trắng nõn dựng đứng, đèn phòng quá chói. Anh không nỡ rời khỏi cô, sáng tối bây giờ không quan trọng, quan trọng chính là người trước mắt.

Sương Hàn trước mắt mềm mại yêu kiều, một ánh trăng nhỏ khiến người ta mê đắm, thân thể cô đẹp không tì vết. Mọi thứ đều đang thôi thúc Đình Xuyên, anh nhẹ nhàng nhào nặn vật nổi mềm mại, không vừa tay, to hơn tay Đình Xuyên một chút.

Anh là lần đầu.

Đình Xuyên vừa xoa nắn một chút, Sương Hàn đã như có dòng điện chạy sượt qua. Khế nỉ non, thanh âm mỏng vang vọng trong phòng, anh lại càng thêm muốn cô.

Áo nhỏ sắc trắng trên người Sương Hàn được Đình Xuyên cởi bỏ, cô mê man, mắt bắt đầu lim dim. Một tay anh đi xuống bên dưới hạ bộ, nơi tư mật kín đáo, ngón tay thô ráp sượt qua cánh hoa được bảo vệ bởi một tầng vải. Sương Hàn trong giây phút này không giữ được thanh giọng, cơ thể cô đáp lại hành động của Đình Xuyên, nỉ non: "Ưm!"

Anh lần đầu nếm trải, lần đầu cảm nhận.