Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 64: Đưa ra ánh sáng.




Anh dễ dàng nhận ra giọng nói quen thuộc này, Đình Xuyên có chút vội vàng bỏ đi cây kẹo trong miệng. Sương Hàn mỉm cười:

"Anh đợi lâu chưa, sao anh xuống không bảo em?"

Anh không nhìn cô, lạnh giọng nói:

"Không lâu, tôi có nhắn lại với quản gia Dung"

Sương Hàn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói Đình Xuyên, cô đưa mắt nhìn anh. Khuôn mặt ấy lúc này lạnh lẽo không chút cảm xúc, Sương Hàn thật không hiểu, cũng không dám hỏi.

Cô chỉ có thể tự nói với chính mình:

[Con người này lại làm sao rồi.]

Sương Hàn gật đầu, nói:

"Lúc nãy em không gặp quản gia Dung.

Đình Xuyên bất chợt cảm thấy khó chịu, hình ảnh cô trong lòng người khác khiến anh không vui, trái tim cũng nhói đau. Đình Xuyên thường ăn ngọt khi cảm thấy khó chịu, điều này giúp anh thoải mái hơn, Sương Hàn cũng đã nhìn thấy.

Đình Xuyên, anh có một chút ngại.

Đình Xuyên nói: "Không muốn lên xe sao?"

Cô lắc đầu, nhanh chóng đi sang mở cửa xe bên kia, nói: "Em lên chứ."



Sương Hàn ngồi vào trong xe, anh cũng đã chào cha mẹ vợ trước khi trở về,

đồ dùng của cô Đình Xuyên cũng đã cho vào cốp. Chiếc Rolls-Royce Phantom 8 lăn bánh rời khỏi gara, cả hai cùng yên lặng.

Anh nhìn đường phía trước, Sương Hàn nhìn cảnh vật bên cạnh.

Làn gió nhẹ lướt qua mi cong của cô, một cảm giác mát lạnh tỉnh táo, Sương Hàn sau khi uống hai ly rượu kia thì có chút choáng váng. Gió lạnh khiến cô muốn ngủ, đêm xuống sương lạnh, những ký ức của quá khứ được Sương Hàn để sang một bên, tự mình làm chủ cảm xúc của mình.

Cô nghe tiếng gió lạnh bên tai, tiếng gió tựa tiếng than khóc bi sầu, từ nơi đáy lòng dâng trào một loại cảm xúc đau đến xé lòng. Đôi mắt lệ chi vô hồn ngắm nhìn cảnh sắc chìm trong màn đêm, cửa kính xe đột ngột bị kéo lên.

Sương Hàn tròn mắt ngạc nhiên, cô quay sang nhìn Đình Xuyên. Anh ngồi vẫn lái xe, nói:

"Tôi lạnh."

Đình Xuyên lạnh, anh đâu có lạnh, Đình Xuyên lo cho Sương Hàn, nhưng cố chấp không thừa nhận. Bịa đặt một lý do để lừa dối chính bản thân mình, cô nghe vậy khẽ gật đầu, Sương Hàn đưa mắt nhìn anh. Hỏi anh:

"Anh có đói không?"

Đình Xuyên nghe xong, nghĩ trong lòng:

[Đói rồi sao?]

Nếu cô thấy đói cũng không lạ, trong suốt bữa tiệc, Sương Hàn chỉ uống rượu, ăn một chút bánh kem. Không đủ no, anh không đói, nhưng nghĩ rằng cô đói nên mới hỏi vậy. Vì thế mà trả lời:

"Về đến nhà tôi bảo dì Nghiên làm vài món, chúng ta cùng ăn"



Sương Hàn ngoan ngoãn gật đầu, cô trầm lặng nhìn con đường phía trước, Đình Xuyên đang đi nhanh hơn. Nhanh, nhưng không vượt quá tốc độ cho phép, anh không uống rượu, còn rất tỉnh táo để lái xe.

Mi mắt cô nặng trĩu, tưởng như sắp ngủ tới nơi. Chiếc xe dừng lại, cả hai đã trở về Phó Gia sau gần ba tiếng ngồi trên xe, Sương Hàn chớp mắt. Chiếc xe đã tiến vào trong sân, giây sau liền có người làm bước ra ngoài, người mở cốp lấy đồ, người mở cửa xe.

Cô bước ra ngoài, nhìn biệt phủ tráng lệ sáng đèn trước mắt, mắt có chút mỏi.

Người làm đỡ lấy tay Sương Hàn

"Mừng Phó thiếu, Phó phu nhân trở về."

Cô cùng Đình Xuyên bước vào nhà, nhiệt độ trong nhà rất ấm.

Tại phòng ăn.

Sương Hàn và anh ngồi cùng bàn, không giống ở nhà riêng, lúc này cả hai ngồi xa nhau. Cả hai đều ngồi đầu bàn, từng món từng món được mang ra, ăn cũng trong im lặng, bên cạnh là người làm đứng yên để chờ đợi phục vụ.

Đình Xuyên ăn xong trước, anh rời đi trước, giống như không muốn ở bên cạnh cô. Sương Hàn chậm rãi ăn no, cô đơn lạnh lẽo, ăn xong Sương Hàn rời khỏi phòng ăn. Cô được ngâm mình trong nước ấm, dưới sự phục vụ tận tình của Uyển Hoa, mái tóc được gội chải cẩn thận. Uyển Hoa chọn cho Sương Hàn một chiếc váy ngủ lụa, chất liệu vải thoải mái dễ chịu, cô trở về căn phòng trước đây.

Một bóng người cũng không có, Sương Hàn một mình ngồi xuống ghế dài, tắm xong khiến cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Sương Hàn để ý điện thoại của mình được đặt trên bàn, phòng lớn có hương tinh dầu bưởi, cô đứng dậy tắt đi điện trong phòng.

Chỉ để lại đèn ngủ.

Sương Hàn vừa định đi tới giường, điện thoại trên bàn của cô đã sáng lên, có thông báo tới.

Đình Xuyên vừa xem xong những đoạn camera, thấy rõ cảnh Cố Thanh Chi kéo tay Sương Hàn ra khỏi cửa, nũng nịu đòi hỏi. Anh ngỡ ngàng nhìn hình ảnh đang hiện trong máy tính, không thể nào tin nổi.