Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 57: Tôi sẽ là đôi mắt của cô.




Không phương hướng, cũng không dừng bước. Thanh Nhã nghe tiếng gió rít bên tai, nó giống như lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua trái tim đầy vết thương của cô, đau và rất đau, tâm can vỡ vụn, Thanh Nhã dựa theo vạch kẻ cho người khiếm thị trên đường, cứ vậy mà bước đi. (4)

Ngón tay nhỏ nhắn lạnh buốt, một hơi thở ra cũng biến thành làn khói, Nam Thời không biết chị gái này định làm gì. Theo những gì trợ lý gửi cho cậu, đây đâu phải đường tới Kì Gia, Nam Thời chỉ dám đứng xa, tiến từng bước nhỏ. Chính cô cũng không biết bản thân đang ở đâu, đi đâu, chỉ là muốn trốn chạy thực tại tàn khốc này, Thanh Nhã chân đi đôi cao gót thấp, đôi cao gót thấp không vừa chân khiến gót chân nhỏ sưng đỏ. (2)

Cô bước đi trong dòng người vội vàng, yên lặng lắng nghe từng thanh âm, tiếng người nói người, tiếng gió đông lạnh lẽo, tiếng cõi lòng tan nát. Thanh Nhã cứ đi như vậy, chân đau cũng không dừng lại, cậu đứng đằng sau đã sắp chịu không nổi.

Muốn đi tới bên cạnh cô, hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Những vết bầm tím.

Những giọt lệ.

Những lời từ chối.

Nam Thời muốn biết lý do.

Cậu vừa tiến một bước, Thanh Nhã lại đột ngột dừng bước, cô bị chặn lại bởi một người đàn ông cao lớn, cơ ngực rắn rỏi. Người này đầu tóc vuốt gọn, mắt sắc mày kiếm, mặc áo len mỏng cổ cao sắc đen, đầu hơi cúi xuống, vươn tay chạm lên tóc Thanh Nhã.

"Em gái nhỏ, có muốn cùng anh đi dạo không?"

Cô tự giác lùi bước, thân thể run lên, mày khẽ nhíu mà nói:

"Không."

Thanh Nhã nhanh chóng dựa theo vạch kẻ trên đường mà bước từng bước vội

vàng, cô bị người đàn ông kia giữ chặt lấy tay, Thanh Nhã giật mình làm rơi

hộp giấy rỗng cháo ăn nhanh khi nãy xuống nền tuyết. Cô vùng vằng muốn thoát, kêu la:

"Bỏ tôi ra."

"Cứu với!"

Nhưng chỉ có vài người liếc mắt nhìn, không ai dám bước lên phía trước, có người còn vội vàng lướt qua. Thanh Nhã rùng mình sợ hãi, giọng nói kia lại truyền đến bên tai cô:



"Em gái, đừng la nữa, vui vẻ cùng anh đây một chút thôi."

"Sau đó anh sẽ thưởng cho em xứng đáng, thả em đi, sẽ không làm gì em cả."

Cổ tay cô bị nằm chạy, từ nơi xương tủy dâng trào cảm giác lạnh lẽo rợn người.

"Bốp"

Thanh Nhã bị người nào đó ôm lấy éo, kéo mạnh về phía sau, lưng cô đập vào lồng ngực rắn chắc của người này.

Mùi hương này... nhận ra rồi.

Là người đàn ông ban nãy!

Nam Thời vung tay tặng cho tên kia một quả đấm, hắn lảo đảo, chân đứng không vững. Chưa kịp có lại nhận thức đã bị cậu và một bạt tai mạnh, tai hắn

ù đi, trong giây lát chẳng nghe rõ thứ gì.

Hắn nằm xuống đường, kêu la ăn vạ.

"Đau, đau quá!"

"Đánh người này bà con làng nước ơi" (2)

Nam Thời bùng lên lửa giận trong lòng, đây đúng là loại mặt dày không biết xấu hổ. Cậu rời tay khỏi eo nhỏ, lời nói ra rất nhanh:

"Đợi tôi."

Nam Thời lao tới, mặc cho tên kia la oai oái, cậu vẫn đánh tới tấp vào cái mặt kia. Hai phút sau, cảnh sát giữ an ninh trật tự đi tới, Nam Thời tự mình đứng dậy, không quên dùng chân đạp thật mạnh vào bụng tên kia, hắn mặt mày bị đánh bầm dập, khóe môi tứa máu sắc đỏ.

Cậu đánh mắt nhìn sang viên cảnh sát bên cạch, tự giác nói:

"Tôi sẽ theo anh, cùng tên kia về đồn để làm rõ mọi chuyện, cũng sẽ chịu hình thức sử phạt."

Nam Thời xoay người, nhìn Thanh Nhã đứng im tại chỗ, cánh tay run bần bật. Cậu hơi nghiêng mình, thấp giọng nói:



"Cô đi theo tôi, từ giờ, cứ coi tôi như mắt của cô nhé."

Nam Thời chỉ nắm lấy một góc tay của áo choàng cô, Thanh Nhã nghe rõ từng câu từng chữ, trong một khắc trái tim loạn nhịp.

Chết rồi! Cô bị làm sao thế này?

Cả bốn có mặt tại đồn công an, Thanh Nhã được ngồi tách biệt với cậu, cô ngồi tại một phòng không người. Ngồi im như tượng, nắm chặt tay lo lắng, Thanh Nhã không muốn vì mình mà người kia vướng vào rắc rối.

Nhưng mọi chuyện đã rồi.

"Cạnh"

Cô phát hiện có người vào phòng, vội lên tiếng:

"Cậu, cậu gì ơi."

Nam Thời cười nhẹ, luật sư của cậu đang xử lý mọi chuyện, Nam Thời chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ mặt bất cần không chút lo lắng. Cậu không nhìn Thanh Nhã, để không gian tĩnh lặng một lúc, Nam Thời mới lên tiếng:

"Cô cho phép tôi giúp cô được không? Kì tiểu thư.

Cô im lặng, âm giọng kẹt cứng, sống mũi cay xè, khóe mắt nóng lên rồi lại ươn ướt. Lời nói ra ghẹn ngào, Thanh Nhã muốn liều mạng tin:

"Có.... có thể không?"

Cậu cười: "Có."

Chỉ thấy cô cúi mặt gật đầu, "Ừm" nhỏ một tiếng, giống như chỉ muốn cho bản thân biết.

Một khắc rung động, trái tim loạn nhịp trong âm thầm. Nam Thời không vội vàng hỏi sâu vào vấn đề của Thanh Nhã, anh nắm lấy một góc tay áo cô, dịu giọng nói:

"Đi, tôi đưa cô đi."

Thanh Nhã đứng dậy, quyết định bước tiếp cùng người này, Nam Thời giống như ánh quang ấm áp, đưa cô rời khỏi nơi u tối chất chứa những nỗi buồn vô tận. Cậu làm những việc này chỉ đơn giản xuất phát từ lòng tốt, tâm chưa từng động, chữ tình cậu đã trao cho một người con gái khác, cô ấy rất tốt với tất cả mọi người.

Còn Nam Thời thì không, cô ấy làm ra nhiều chuyện sai trái, vậy mà chữ tình cậu trao cho người con gái ấy vẫn sâu đậm, không hề phai nhạt.