Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 55: Dỗ nhóc con lớn tuổi.




Cậu năm nay 27 tuổi, người bị gọi là "Nhóc" lại 29 tuổi, lớn hơn cả vài tuổi.

Nam Thời mở to mắt ngạc nhiên, hỏi lại:

"Hả, nhóc nói nhóc 29 á?" (1,

Cô không nhìn cậu, chỉ khẽ gật đầu một cái, tay nắm chặt lấy cái muỗng đến mức nó bị biến dạng. Yết hầu nhỏ của Thanh Nhã trượt xuống, môi hồng mấp máy nhưng lại chẳng nói ra một từ nào, thanh âm kẹt cứng trong cổ họng. Nam Thời hơi nghiêng mình, sát lại gần cô hơn, Thanh Nhã có thể cảm nhận hương thơm rõ ràng ngay sát bên cạnh mình.

Càng ngày càng gần!

Cô theo phản xạ lùi người ra xa, cánh môi mím chặt, tay phải nắm muỗng tay trái nắm chặt lại, móng tay in hằn sâu trong lòng bàn tay. Một đợt mồ hôi lạnh truyền đến, người bên cạnh im lặng khiến Thanh Nhã khó thở.

Cậu nheo mắt nhìn kĩ khuôn mặt non nớt nhưng bên trong lại là tâm hồn 29 cái mùa xuân này, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng, Nam Thời hơi nhíu mày:

[Cái khuôn mặt này 29 tuổi, thật khó tin.

Cô có gương mặt trái xoan, cánh môi hồng hồng ươn ướt màu dâu chín, đôi mắt xinh đẹp tinh tế, mi cong dài lúc này đang khẽ run. Làn da trắng mịn màu sữa, đôi mắt anh đào màu xám đục thu hút, dáng người thấp bé chỉ khoảng mét năm đổ lại, mặc thêm chiếc áo choàng lông rộng càng khiến Thanh Nhã thêm nhỏ bé. Cậu có chút nghi ngờ lời nói của cô, nghiêm giọng nói:

"Nhóc đừng có nói dối về tuổi tác đẩy"

Thanh Nhã giật mình, lắc đầu, lời cô nói ra câu nào cũng là thật. Không có chuyện dối trá bịa đặt. Thanh Nhã tâm trí có chút loạn:

"Không, không phải đâu, tôi nói sự thật mà, bá Tô... bá Tô có thể chứng minh cho tôi."

Nói tới đây, cô khựng lại. Chứng minh? Bá Tô, bá đối với Thanh Nhã rất tốt, lúc nào cũng quan tâm để mắt tới cô, dạy cô học nhiều thứ, nhưng chuyện của ngày hôm kia khiến lòng Thanh Nhã lại nhói đau. Cô bị chỉ cả mình, người được cha cô yêu thương hết mực, lỗi tới một góc, rồi sau đó cô ta tự ngã ra sàn, miệng la lớn, lệ thì tuôn trào.



Giọng nói hết sức yếu ớt:

"Sao... sao em lại làm vậy với chị? Chị chỉ muốn giúp đỡ em thôi mà"

Thanh Nhã tay cầm gậy, bối rối đứng sững như tượng tại chỗ, nhịp đập tăng mạnh. Cô sau bữa cơm cùng cả gia đình liền bị âm thầm lôi tới đây, người đưa Thanh Nhã tới lại chính là bà Tô, người mà cô tin tưởng nhất từ trước đến nay.

Thanh Nhã nghe được tiếng cửa phòng mở ra, lúc sau lại có một trận mùi hương đạm nhạt quen thuộc truyền tới.

"Chát"

Má phải cô đau rát, nóng rực, Thanh Nhã kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy. Cái tát này vang vọng cả căn phòng, đâm thẳng vào màng nhĩ, vào sâu trong trái tim nứt vỡ của cô, xé toạc cả không gian. Cô mất thăng bằng ngã xuống sàn, hoảng loạn rơi lệ, giọng nói gấp gáp kinh hãi:

"Bà Tô, bà Tô, bà Tô ơi."

Thanh Nhã biết bà Tô vẫn còn ở ngay bên cạnh mình, cô cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt trong không khí. Đáp lại Thanh Nhã chỉ là một giọng nói lạnh như băng, hòa cùng vào tiếng khóc thút thít của người chị cả:

"Mày biết thân biết phận một chút đi, đừng làm mọi chuyện rối tung thêm nữa, cũng đừng gây tổn thương cho ai trong gia đình này. Tao giữ mày tới lúc này là nhân hậu lắm rồi đấy, có ăn có học đầy đủ, đừng đòi hỏi hay làm điều gì quá phận."

"Nghe rõ chưa? Thứ xui xẻo."

Cô không nói được lời gì, bị đàn áp bởi sự dữ tợn kia. Không giải thích, có giải thích cũng không ai tin.

Không ai tin, cũng không thể tin ai.

Thanh Nhã run rẩy, giọt lệ trào ra, lăn dài trên má. Bóng tối bủa vây lấy tâm trí cô, trái tim không biết đã chết hay chưa, Thanh Nhã không kiềm được bản

thân mà khóc nấc, lần này đến lượt Nam Thời giật mình. Nhìn thấy người bên cạnh vừa run rẩy vừa khóc, cậu bối rối.



Nam Thời nghĩ trong tâm:

[Mình đáng sợ đến vậy sao?]

Cậu vươn tay, đặt tat lên đầu cô mà xoa xoa, Thanh Nhã lại khóc nhiều hơn, nấc ghẹn không thành tiếng. Nam Thời lại càng lo lắng hơn, anh bắt đầu trượt tay xuống, vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng nói:

"Đừng khóc, nín đi nào, tôi tin mà"

Thanh Nhã không muốn khóc nhưng nước mắt lại cứ trào ra không kiểm soát được, cảm xúc trên vùi nơi đáy lòng nay lại bộc phát. Cô cảm nhận được hơi ấm áp trên má mình, Nam Thời gạt đi nước mắt trên má Thanh Nhã.

"Tôi, Phó Nam Thời, ở đây, ngay bên cạnh."

Cô ngẩng đầu, bàn tay run run nắm lấy vải áo trên người anh. Như đang tìm kiếm một chỗ dựa để giải tỏa bao cảm xúc bị dồn nén, Thanh Nhã lần đầu gặp anh, lại cảm thấy người này rất an toàn.

Người khóc người nghe.

Nhân viên cửa hàng đứng tại quầy chăm chăm nhìn họ, còn tưởng hai người là cặp đôi đang yêu nhau. Lấy điện thoại lén quay, cô khóc tới mức mắt sưng húp mới nín, lúc này mới cảm thấy ngại.

Nam Thời lại nói:

"Khóc xong chưa, xong rồi thì tôi cùng cô đi."

Cậu nói thêm, lần này nhấn mạnh:

"Trước tiên, cô phải ăn no cho tôi."