Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 54: Duyên trời.




Hốc mắt Sương Hàn nóng lên, chóp mũi cay xè, giọt lệ cuối cùng lại không kiềm được, lại tuôn ra. Mang theo nỗi buồn cô đọng trong từng giọt lăn dài trên má, mày nhíu lại, rốt cuộc cũng chẳng thể kiểm soát chính mình.

Mười mấy năm trôi qua, Sương Hàn cùng người này bên nhau, anh là người dạy cô biết thương biết yêu, dạy cho Sương Hàn cách sống. Buông thì đã buông, nhưng nỗi đau vẫn cứ giằng xé tâm can, lệ rơi tình tàn, lời nói của quá khứ cứ vang lên trong tâm trí cô:

"Sau này chúng ta sẽ...

Sương Hàn gạt đi nước mắt, cô không muốn để ai nhìn ra bộ dạng thảm hại của mình lúc này. Sương Hàn thả lỏng tâm trí, thở đều, im lặng mà khép mi, cô ngả mình dựa lên lưng ghế.

Khi nào mới có thể thoát khỏi quá khứ?

Bước tiếp, khó. Lùi bước, không thể.

Kì Nhã Thanh, nhị tiểu thư Kì Gia, cô là một người khiếm thị. Tuyết bay bay trong gió, đường đi trơn trượt, Nhã Thanh cầm trên tay một cây gậy chuyên dụng, nhẹ nhàng bước đi. Cô mặc áo choàng lông xám, mái tóc xoăn lợi buông xõa, đôi mắt màu xám đục lại cuốn hút đến lạ, Nhã Thanh cẩn trọng bước từng bước, bà Tô bảo cô ngoan ngoãn đứng đợi.

Nhưng đợi đã rất lâu, tuyết đã phủ kín lên vai, bông tuyết đọng lại trên mi cong rồi lại tan biến. Thanh Nhã đợi hết cả một buổi sáng, cũng không thấy bà Tô đâu, cô âm thầm run rẩy, một phần vì lạnh, một phần vì sợ bị bỏ rơi.

Thanh Nhã là đứa con không được cha yêu thương, mẹ vì sinh cô mà qua đời. Ông Kì rất ít khi nói chuyện với Thanh Nhã, lời nói ra chỉ chứa đựng sự ghét bỏ lạnh lùng, không ai thích cô.

Thanh Nhã khép kín, không nói chuyện với ai, cô bị trầm cảm nặng một thời gian dài. Nhưng không ai để tâm, Thanh Nhã được điều trị bệnh, nhưng tình hình không khả quan.

Ông Kì nói cô chỉ mang tới xui xẻo phiền phức.

Thanh Nhã cũng không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng chịu trận.

Đứng giữa nơi xa lạ, cô rất lạnh rất đói, rất sợ. Tiếng gió trên bầu trời sắc xám càng khiến tâm tư Thanh Nhã thêm nặng nề, cô đi từng bước từng bước, lại đi vào nơi vũng nước đóng băng mà trượt chân ngã vào, đầu gối Thanh Nhã đau xót, lòng bàn tay của cô dính đầy tuyết bẩn.

Thanh Nhã không thấy gậy của mình đâu, hoảng loạn tìm kiếm loạn xa, nơi đáy mắt chứa nước trực trào tuôn lệ. Phó Nam Thời bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mua một bao thuốc, cậu cảm thấy thoải mái sau khi bỏ Cố Thanh Chi giữa đường, Nam Thời biết chắc rằng sau khi trở về nhà, thể nào cậu cũng bị mắng một trận.

Nhưng Nam Thời mặc kệ.



Cậu đứng một góc, dựa lưng lên tường, chậm rãi hút một điếu. Cái cảm giác này, đúng là quá thoải mái, Nam Thời nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, cậu phả ra một làn khói mờ ảo, chân bước dài đến bên đó.

Thanh Nhã hoảng loạn tìm kiếm cây gậy, lệ tuôn trào, chóp mũi cô ửng hồng.

Đột nhiên có một thanh âm trầm thấp truyền đến bên tại Thanh Nhã, thanh giọng hòa cùng tiếng gió:

"Tìm thứ này à?"

Cô ngước mắt lên, không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được mùi hương, một mùi hương nam tính. Có mùi thuốc lá phẳng phất, Nam Thời đặt vào tay Thanh Nhã cây gậy, cô mừng rỡ mỉn cười, cố gắng nói:

"Cảm...cảm... ơn anh"

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, nhưng ngay giây sau, người của Thanh Nhã được nhấc lên. Cô cảm nhận rõ ràng bàn tay đang nắm lấy eo mình, lồng ngực đập mạnh, người trước mắt lại nói:

"Này nhóc, nhà nhóc ở đâu?"

Cậu gọi Thanh Nhã là nhóc, vì cô quá nhỏ, đứng thẳng cũng chưa tới vai Nam Thời. Gương mặt cũng rất trẻ con, nhìn giống học sinh cấp hai, cậu hơi cúi đầu, chờ đợi câu hỏi. Thanh Nhã một tay nắm chặt lấy cây gậy, một tay gạt tay Nam Thời khỏi eo mình.

Cậu lúc này mới nói: "Xin lỗi, làm nhóc khó chịu rồi sao?"

Cô khẽ lắc đầu, không có ý đó. Thanh Nhã không biết nhà mình ở đâu, tay càng nắm chặt lấy cây hơn, Nam Thời lại nói:

"Đi, chúng ta đi ăn"

Cậu lại vô tư nắm lấy tay cô, Thanh Nhã giật mình, rụt tay lại nhưng không thể, tay cô bị nắm chặt quá.

"Bỏ tôi... ra"



Nam Thời dừng bước, cậu thấp giọng nói:

"Tôi tên Phó Nam Thời, không phải người xấu, không phải ông kẹ đâu, yên tâm."

Thế rồi Nam Thời dắt Thanh Nhã đi đến cửa hàng tiện lợi vừa nãy, cậu phải đi tuyết đọng trên vai cô. Để Thanh Nhã ngồi trên ghế, mọi thứ xảy ra quá nhanh, trên tay cô lúc này là một hộp cháo thịt băm hành.

Nam Thời bên cạnh ăn mì tôm, nói:

"Nhóc không thích món này à? Vậy thì đổi."

Cậu vừa định gọi nhân viên thì đã bị Thanh Nhã ngăn lại:

"Không..."

Cô im lặng vài giây, môi hồng mấp máy:

"Tôi sẽ trả... tiền cho anh sau."

Nam Thời bất ngờ vỗ vỗ vào lưng Thanh Nhã:

"Được được, ăn trước đã."

Cô đặt cây gậy ngay sát bên mình, ăn từng muỗng một. Người bên cạnh lại hỏi:

"Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, bố mẹ tên là gì?"

Thanh Nhã dừng lại việc ăn, cụp mắt, thanh âm phát ra nhỏ:

"Tôi 29 tuổi"