Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 50: Giọt lệ ký ức.




Sương Hàn lặng lẽ ngồi lên giường, cô nói vừa đủ để Đình Xuyên nghe thấy:

"Ngủ ngon"

Sương Hàn nằm xuống giường, giường lớn êm ái chỉ có một người, trống vắng cô đơn. Cô xoay người nằm nghiêng, hai người trong phòng không nhìn nhau, cứ trầm lặng như vậy, mạnh ai nấy ngủ.

Anh nghe rõ nhưng lời Sương Hàn nói, nhưng lại chọn cách im lặng, vờ như đã ngủ. Giống như lúc Đình Xuyên nhận ra thứ cảm xúc kì lạ của bản thân, nhưng anh vẫn im lặng, không muốn đáp lại nó.

Không yêu, mãi mãi sẽ là không yêu.

Cô nằm trên giường lớn, nhìn sâu vào bóng tối trong khoảng không, mi mắt rũ xuống.

Ấm, nhưng sao lại cảm thấy lạnh đến kì lạ.

Một đêm dài cứ vậy mà trôi qua, người im kẻ im, muốn tiến lại bị ngăn lại.

Sương Hàn khi tỉnh giấc đã không thấy người đâu, chỉ có mình cô, cửa sổ bị phủ một lớp sương trắng bạch. Không thể nhìn thấy bên ngoài, tuyết lạnh lòng cũng lạnh, Sương Hàn như thường lệ, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.

Cô mặc áo len đen cổ cao, khoác thêm áo nhung trắng tinh màu sữa, mặc chân váy dài qua đầu gối. Hôm nay lại cẩn thận tự mình trang điểm, Sương Hàn từng bước đi tới phòng khách, vừa kéo cửa đã nhìn thấy Đình Xuyên trước måt.

Anh ăn mặc kín đáo ấm áp, một sắc đen cùng trắng giống cô, không hẹn mà trùng.

Đình Xuyên lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người:

"Ăn sáng xong, chúng ta đi."

Trở về Ôn Gia.

Sương Hàn nhìn sâu vào mắt anh, trong mắt Đình Xuyên có cô, anh lại tránh đi ánh nhìn ấy một lần nữa, lạnh giọng nói:

Đình Xuyên lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người:

"Ăn sáng xong, chúng ta đi."

Trở về Ôn Gia.



Sương Hàn nhìn sâu vào mắt anh, trong mắt Đình Xuyên có cô, anh lại tránh đi ánh nhìn ấy một lần nữa, lạnh giọng nói:

Sương Hàn lặng lẽ theo sau, hầu hết tất cả mọi người đều đã có mặt đủ, chỉ còn Cổ Thanh Chi chưa xuất hiện, mùi thơm của thức ăn phảng phất trong không khí lành lạnh. Cô cũng ngồi vào bàn, chọn chỗ cạnh anh, Đình Xuyên sau đó cũng ngồi xuống.

Cả hai gần nhau, tơ hồng chưa kịp nối giống như đã đứt, rất lạnh.

Thanh Chi ngay sau đó cũng xuống nhà, Cố Thanh Chi mặc áo hai dây màu đen, bên ngoài khoác áo da cùng màu. Quần bò bó sát, phần eo được Thanh Chi cài thêm một dây nơ mảnh sắc đỏ nổi bật, mái tóc ánh vàng được buộc đuôi ngựa gọn gàng.

Cổ Thanh Chi ngày nào cũng trang điểm nổi bật, cô đi tới kéo ghế ngồi xuống. Đình Xuyên ở giữa Nam Thời và Sương Hàn, Thanh Chi cũng không thể mặt dày chen vào, Cổ Thanh Chi ngồi cùng Ôn Thiếu Quân.

Mỹ nhân cạnh mỹ nam, cũng rất hợp đôi.

"Để mọi người đợi lâu rồi, chúng ta ăn sáng thôi."

Bữa sáng bắt đầu trong sự im lặng, kết thúc cũng trong im lặng.

Nam Thời cùng Thanh Chi bắt buộc phải chung một xe, cả hai đều trở về Phó Gia.

Sương Hàn và Đình Xuyên chung một xe, anh theo cô đi tới Ôn Gia.

Thiếu Quân, một mình một xe.

MAybach S450, Maybach S680, Rolls-Royce Phantom 8 nối đuôi nhau di chuyển ra khỏi cổng.

Sương Hàn ngồi cạnh Đình Xuyên, cô đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài qua tấm kính, hàng cây bên đường bị phủ một tầng tuyết trắng tinh khôi, chiếc xe lăn bánh trên nền tuyết. Sương Hàn nhìn tuyết trắng, lại đột ngột nhớ tới Tư Hàm, nhớ lại đêm đông cùng nhau hứa hẹn.

Anh lên tiếng:

"Sương Hàn, tôi mong cô xem qua bản hợp đồng."

Thì ra vẫn là chuyện này.

Cô không nhìn Đình Xuyên, cụp mắt không nhìn vào bất cứ thứ gì. Sương Hàn từ chối ngay lập tức:



"Em không muốn ký."

Anh nắm chặt lấy vô lăng, mắt vẫn nhìn đường, nghiêm túc hỏi:

"Tại sao?"

Cô không thể nói ra sự thật, thấp giọng:

"Vì một chữ yêu."

Đình Xuyên im lặng, không nói nữa. Anh không thể tin, tin làm sao được bây giờ.

Giữa Đình Xuyên và Sương Hàn là cái gì chứ? Không phải chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt không có tình yêu, giữa hai người đã từng động tâm, nhưng đó rốt cuộc cũng chỉ là tâm động nhất thời, không có kết quả.

Anh không muốn để bản thân lún sâu vào thứ cảm xúc này để rồi khi muốn thoát ra lại không thể.

Cả hai im lặng suốt đoạn đường dài, cô đã gục xuống ngủ từ bao giờ. Đoạn đường dài khiến Sương Hàn trở nên mệt mỏi, cô thả mình vào bóng tối trong tâm trí, cảnh tượng khi xưa lại hiện lên trong đầu.

Sương Hàn 10 tuổi, một cô nhóc nhỏ nhỏ nhắn, không được buồn, không được làm bất cứ điều gì khi có yêu cầu mệnh lệnh. Sương Hàn mặc trên mình váy trắng màu sữa, ngồi im lặng trước cửa sổ, ngón tay nhỏ bé đặt lên phím đàn, chơi một bản nhạc.

Gió lạnh lùa vào phòng, ánh sáng của nền trời hắt vào trong phòng. Khuôn mặt non nớt dễ thương, khiến người ta nhìn đến nghiện, đôi mắt lệ chi long lanh như có chứa một tầng sương mỏng, môi hồng ươn ướt màu dâu chín.

Thanh âm của đàn piano vang vọng, cô tự hỏi rằng:

[Mình có đang đói hay không?]

Sương Hàn vẫn chưa hết giờ tập đàn, khi Ôn phu nhân chưa cho phép cô dừng thì Sương Hàn không thể dừng. Bụng nhỏ cô réo lên, nhưng giây sau liền bị tiếng đàn lấn át, dạ dày Sương Hàn đau đớn, cô cũng chưa được uống nước.

Nhưng... Sương Hàn không làm bất cứ thứ gì, tâm trí non nớt của một đứa trẻ giống như đang bị thao túng.

Mọi thứ, mọi thứ thay đổi khi cô bước ra thế giới ngoài kia.

Bữa ăn của Tư Hàm nấu cho Sương Hàn, rất ngon, cô cầm lấy đũa. Liên tục gắp lấy thức ăn, muốn để sự tập trung kiềm lại cảm xúc trong lòng, nhưng không thể, giọt lệ nóng ấm trào ra, không kiềm lại nổi.

Sương Hàn lần đầu cảm nhận được hơi ấm từ người thân, cảm nhận được một bữa cơm ngon thật sự, một hạnh phúc thật sự.