Đến khuya Uyển Sa mới nhớ ra, sau khi làm chuyện đó phải dùng biện pháp tránh thai. Cô vội vàng chạy về ký túc xá lấy ra thuốc tránh thai.
Sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng về loại thuốc tránh thai mới nhất, trên hộp ghi không có bất kỳ tác dụng phụ gì cả, thời hạn sử dụng có hiệu quả là trong vòng 72 tiếng sau khi quan hệ nếu dùng càng muộn hiệu quả càng thấp.
Đã 14 tiếng kể từ lúc quan hệ, cô không biết hiệu quả có bị ảnh hưởng không, có hơi lo lắng.
Uyển Sa xé vỏ bao bì plastic, lấy một viên bỏ vào miệng, quả nhiên làm vị dâu tây.
"Cạch", lúc này cửa mở ra, Phó Nhất Hành rảo bước đôi chân dài đi vào, mắt to mắt nhỏ nhìn cô rồi lướt qua.
Sau khi phát sinh quan hệ, bầu không khí ở chung thật kỳ lạ không thể giải thích được.
Uyển Sa không tập trung mà nuốt xuống không uống nước, viên thuốc mắc kẹt ở trong cổ họng, khiến cô ho khan.
Trước mắt thoáng qua một ly nước, kề sát vào bờ môi cô.
Uyển Sa ngẩn người, nhấp một ngụm uống vào, nhờ có nước mà viên thuốc trượt xuống cổ họng, ngay lập tức cổ cảm thấy ổn hơn.
Phó Nhất Hành cầm ly nước, nhặt lên hướng dẫn sử dụng của thuốc tránh thai, quét mắt nhìn cô: "Tốt nhất em nên mang thuốc trên người."
Uyển Sa: ". . ."
Cho đến bây giờ, Uyển Sa vẫn là con nợ, không thể không dựa vào Phó Nhất Hành bao nuôi.
Phó Nhất Hành dẫn cô đi ăn buffet, sóng vai đi cạnh nhau trên con đường rợp cây xanh, không lâu sau anh nhận được một cuộc gọi.
Uyển Sa biết rằng anh có việc, ngoan ngoãn đứng tại chỗ: "Tự em trở về cũng được, dù sao cũng không xa."
Phó Nhất Hành quay đầu lại, ánh mắt lướt xuống giữa hai chân cô: "Không thể khép chân lại, nơi đó còn đau không?"
Nghĩ đến đêm qua làm tình, đôi tai Uyển Sa nóng lên: "Một chút thôi."
Phó Nhất Hành nói khẽ: "Em có hai lựa chọn, hoặc tôi đưa em trở về, hoặc em đi cùng tôi."
Uyển Sa hỏi: "Đi đâu?"
"Hội học sinh."
Uyển Sa tò mò về hội học sinh ra sao nên lựa chọn đi cùng anh.
Hội học sinh nằm ở khu tòa nhà phía đông. Đây được cho là nơi bí ẩn nhất trong trường học, chỉ có lúc diễn ra lễ khai giảng thì học sinh bình thường mới được phép ra vào.
Còn lại chỉ có giáo viên, giám thị, thành viên hội học sinh, Hội đồng quản trị mới được tự do ra vào.
Uyển Sa có Phó Nhất Hành là kim chủ, thuận lợi đi xe buýt đến tòa nhà phía đông.
Cô dựa vào cửa sổ xe, trước mắt thoáng qua một tòa nhà với kiến trúc xa hoa "Có phải hiệu trưởng cũng ở khu phía đông?"
Phó Nhất Hành cười lạnh: "Hắn ta xem thường nơi này."
Sau khi tạm dừng một chút, anh nói thêm: "Hệ thống trường học đã tự hoạt động tốt, không cần người quản lý nữa."
Uyển Sa có vẻ đăm chiêu: "Em có cảm giác ngôi trường này đã tồn tại từ rất lâu rồi."
Đến khu tòa nhà phía đông, cái đuôi nhỏ Uyển Sa đi theo Phó Nhất Hành, bước vào một tòa nhà lớn rồi đi thang máy lên tầng 11.
Văn phòng riêng của Phó Nhất Hành có không gian rộng rãi, trang trí đơn giản và thanh lịch. Có một cái bàn làm việc to, Uyển Sa rất thích, dựa người vào trên bàn làm việc, thoải mái ngủ một giấc.
Nhưng dù sao cũng là chỗ làm việc của người khác, Uyển Sa nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Phó Nhất Hành.
Phó Nhất Hành dựa lưng vào ghế mở máy tính, cánh tay dài vươn ra kéo Uyển Sa vào trong lòng.
Uyển Sa ngồi ở trên đùi anh, xấu hổ nói: "Em có thể ngồi trên sofa."
"Đừng lộn xộn, nếu không." Môi mỏng của Phó Nhất Hành lạnh lẽo trượt nhẹ trên vành tai của cô,"Sẽ chạm vào nó."
Ý của anh đang đề cập chính là một vũ khí cực kỳ nguy hiểm, nghĩ đến sức mạnh của nó, hạ thể của cô vẫn lờ mờ cảm thấy đau đớn.
Uyển Sa không dám dịch chuyển nữa, giống như một đứa trẻ bị ôm trong tay người lớn, ngồi ngay ngắn nhìn anh cầm chuột điều khiển, mở ra tệp file excel trong thư mục, bên trong chi chít hàng loạt con số.
"Đây là cái gì?"
"Báo cáo tài chính của các CLB."
"Chuyên môn của anh là quản lý tài chính các CLB?"
"Không chỉ riêng CLB, bao gồm tất cả học sinh, quy định tích điểm của trường học."
Khó trách trưởng CLB SM đối xử với anh rất ân cần, hóa tay anh nắm quyền hành kiểm soát tài chính trong trường học.
Chẳng phải anh cũng quản lý điểm của cô sao. Cô có thể đi cửa sau cầu xin anh giúp cô không?
Uyển Sa cân nhắc, làm sao để mở lời với anh, di chuyển hạ thân, không cẩn thận vô tình cọ sát đến côn thịt giữa hai chân của anh.
Giống như mãnh thú đang ngủ đông bị con mồi trêu chọc một phen, bụng đói gầm gừ thức dậy, sưng phồng và cương cứng, hung hãn ngẩng đầu dậy, thẳng tắp xâm nhập vào giữa đùi của Uyển Sa.
"Tôi biết em muốn hỏi gì." Bàn tay nóng bỏng của anh chui vào váy của cô, chen vào áo ngực, cầm nắm vú no đủ,"Có phải em nên bày tỏ một chút, hửm?"