Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 96




Sau khi khai giảng, cuộc sống của Kỷ Thụy đột nhiên trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày đều về nhà rất muộn, gần như ngã xuống giường là ngủ ngay, thức dậy vội vã chạy ngay đến trường học.  

Cứ như vậy một tuần lễ trôi qua, cuối cùng cũng có một ngày cô được về đúng giờ. Cô nhìn ánh mặt trời rạng rỡ bên ngoài phòng học, nhớ đến khoảng thời gian này cho dù mình có về muộn thế nào đi nữa, đều có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Uyên đang đợi mình, đột nhiên nổi hứng gửi cho Tạ Uyên một tin nhắn: [Chú nhỏ, hôm nay có thể đến đón em tan học không?]

Hồi lâu sau Tạ Uyên mới trả lời lại một câu: [Chơi điện thoại lúc đang học?]

Kỷ Thụy yên lặng rụt cổ lại, cho rằng anh đang từ chối một cách trá hình, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Chuông tan học vang lên, cô và mấy người bạn học nữ thân thiết cùng nhau đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi lầu dạy học, đã nghe thấy cô bạn bên cạnh ngạc nhiên hét lên một tiếng: “Đẹp trai quá đi.”

“Cái gì?” Kỷ Thụy vô thức thuận mắt nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy người nào đó mặc đồ thể thao rộng rãi, nhàn nhã đứng dưới tán cây.

Cô cười một tiếng, nhiệt tình vẫy gọi: “Chú! Chú! Nhỏ!”

Tạ Uyên ngước mắt, trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, núi băng như hòa tan, để lộ ra nụ cười ấm áp, anh hơi hất cằm lên, Kỷ Thụy nhận được tín hiệu lập tức chạy như bay, hoàn toàn bổ nhào vào lồng ngực anh.

“Em còn tưởng rằng anh không đến nữa chứ.” Cô ngửa đầu nói.

Tạ Uyên nhéo nhéo má cô: “Công chúa nhỏ Thụy Thụy đã dặn dò, ai dám không đồng ý cơ chứ?”

Kỷ Thụy cười hì hì, lại nói thêm vài câu với anh rồi mới tạm biệt với các cô bạn. 

“Tớ đi trước nhé.” Cô nói.

Trong nhóm bạn có hai người biết tiếng Trung, có một người trong số đó lập tức xoa xoa tay hỏi: “Đó là chú của cậu à? Cậu đã có thím chưa?”

“Làm gì?” Kỷ Thụy cảnh giác: “Anh ấy là của tớ!”

Thấy dáng vẻ này của cô, họ biết hai người này không chỉ đơn giản là chú cháu, cô bạn lập tức mất hứng: “Cái gì chứ, còn tưởng rằng là người thân thật đấy. Bạn học Kỷ Thụy, tên thân mật cậu đặt cho bạn trai cũng kỳ quái quá rồi đấy.”

Kỷ Thụy hừ nhẹ một tiếng: “Chú nhỏ thì sao chứ. Tớ cứ thích gọi chú đấy.”

“Biến thái.” Cô bạn yếu ớt đưa ra một đánh giá, lại lập tức hạ giọng: “Gần đây cậu đang ở cùng anh ấy nhỉ, sống chung như thế nào? Có hòa hợp không?”

Kỷ Thụy im lặng: “Bọn tớ đã ở cùng nhau lâu lắm rồi, có cái gì mà không hòa…”

Cô đột nhiên hiểu ý của cô bạn, vừa quay đầu lại phát hiện Tạ Uyên vẫn còn đang nhìn về phía họ, gương mặt lập tức đỏ lên.

“A ——” Nhóm bạn lập tức nở nụ cười đen tối.

Kỷ Thụy không thể nào nói tiếp được nữa, vội vàng tạm biệt, sau đó quay đầu chạy mất.

“Sao thế?” Tạ Uyên trông thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thì có chút buồn cười.

Kỷ Thụy vừa nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ càng đỏ hơn.

Căn nhà mà cô đang ở chính là quà do cô út tặng lúc lên đại học, hai phòng ngủ một phòng khách không tính là quá lớn, nhưng chỉ tốn có năm phút để đi bộ đến trường, an ninh cũng rất tốt. Trước khi chú nhỏ đến, Kỷ Thụy ở một mình, cô dùng một phòng làm phòng ngủ, phòng còn lại dùng làm phòng chứa quần áo. Sau khi Tạ Uyên đến, cô dành ra phòng chứa quần áo cho anh ở.

Sau khi về đến nhà, Tạ Uyên bắt đầu nấu cơm… Gần đây, anh cảm thấy rất hứng thú với việc nấu cơm, lúc đầu, ngay cả trứng gà cũng không rán được, nhưng bây giờ đã có thể nấu được bốn món mặn và một món canh.

Kỷ Thụy tựa vào cửa phòng bếp, nhìn anh buộc tạp dề đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp, ngón tay với khớp xương rõ ràng đang ấn quả cà chua, từng nhát dao cắt xuống, nước ép tràn ra làm ướt ngón tay anh.

Kỷ Thụy yên lặng nuốt nước miếng.

“Hết dầu hàu rồi, em đi xuống siêu thị người Hoa ở dưới lầu mua…” Tạ Uyên vừa quay đầu lại, trông thấy gương mặt phiếm hồng của cô: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”

“Không có, không có gì! Dầu hàu đúng không? Đi ngay đây!” Kỷ Thụy vội vã chạy đi.

Tạ Uyên hơi nhíu mày, cúi đầu tiếp tục cắt đồ ăn.

Bình thường, từ nhà đến siêu thị rồi quay về cũng chỉ tốn có mười phút. Lần này Kỷ Thụy lại đi gần nửa tiếng, lâu đến mức Tạ Uyên sắp xuống lầu tìm người luôn rồi, nhưng cuối cùng cô cũng vội vã trở về.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Tạ Uyên bất đắc dĩ.

Ánh mắt Kỷ Thụy né tránh: “Ừm, chuyện đó, gặp được bạn học ấy mà.”

Sắp viết luôn hai chữ “chột dạ” lên mặt rồi, gặp được bạn học cái gì chứ? Tạ Uyên bật cười một tiếng, nhưng cũng không hề vạch trần cô.

Kỷ Thụy ăn bữa cơm này rất mất tập trung, vừa ăn xong cơm tối là về phòng ngay. Tạ Uyên ở phòng khách một mình cũng thấy nhàm chán, bèn quay về phòng mình. Sau khi súc miệng rửa mặt xong, anh lên giường ngồi, vừa đọc sách vừa suy nghĩ, có nên đi xem thử rốt cuộc Kỷ Thụy đã bị gì hay không, vì sao cả ngày hôm nay cô đều là lạ thế. Lúc anh đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, cửa phòng đột nhiên lạch cạch một tiếng mở ra, người nào đó lén lén lút lút thò đầu vào.

“Chú nhỏ, vừa rồi em không cẩn thận làm vấy nước ướt giường rồi. Có thể ngủ tạm phòng anh một đêm được không?” Cô cẩn thận hỏi.

Ánh mắt của Tạ Uyên rơi vào chiếc váy ngủ hai dây ngắn cũn trên người cô ba giây, nói: “Có thể.”

Nhận được sự cho phép, Kỷ Thụy vui vẻ, lập tức nhảy đến trên giường nằm.

“Có thể tắt đèn không ạ?” Cô lại hỏi.

Tạ Uyên nhìn thời gian một chút, tám giờ tối mà thôi.

“Có thể.” Anh trả lời.

Lời còn chưa dứt, đèn trong phòng đã hoàn toàn tắt đi, căn phòng kéo kín màn cửa lập tức còn lại một màu đen.

Trong bóng tối, Tạ Uyên chậm rãi nằm ngửa xuống, vừa nằm xuống, người nào đó đã xột xoạt di chuyển đến, anh thuần thục vươn tay ra, ôm người vào lòng.

Sau đó thì sao? Kỷ Thụy đột nhiên rơi vào trầm tư.

Tạ Uyên lẳng lặng nằm, nằm lâu rồi, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của trần nhà. Anh chăm chú nhìn hồi lâu, mãi cho đến khi tay Kỷ Thụy bắt đầu không ngoan ngoãn sờ tới sờ lui trên người anh, anh mới khẽ bắt lấy cổ tay cô.

Tạ Uyên cong khóe môi lên, nhưng lời nói ra lại chẳng có cảm xúc gì: “Bạn học Kỷ Thụy, lá gan càng lúc càng lớn nhỉ.”

“Cái gì ạ?” Kỷ Thụy vờ như nghe không hiểu.

“Em không có thói quen uống nước ở trên giường, sao lại khiến ga giường bị ướt được chứ? Hơn nữa…” Tạ Uyên bật ra một tiếng cười khẽ: “Ăn mặc như thế này, quá rõ ràng rồi.”

“Chú nhỏ…” Ý thức được rằng anh đã đoán được mục đích của mình từ lâu nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Kỷ Thụy lập tức có chút uất ức… sau đó càng làm càn hơn.

Tạ Uyên cũng không ngờ cô vò đã mẻ không sợ nứt, sau khi cơ thể cứng đờ trong chớp mắt, lại nắm chặt lấy tay cô một lần nữa: “Thụy Thụy, đừng nghịch.”

“Em cứ nghịch đấy.” Trong bóng tối, giọng nói khe khẽ của Kỷ Thụy đột nhiên lại có mấy phần quyến rũ: “Chú nhỏ, chúng ta yêu đương bao lâu rồi? Có một số việc đã nên làm từ sớm rồi.”

“Hôm nay không được…”

“Vì sao lại không được? Em cứ muốn hôm nay đấy.” Tuy công chúa nhỏ họ Kỷ không phải là người kiêu ngạo, nhưng cả đời đều thuận buồm xuôi gió, muốn gì cũng đều phải đạt được.

Tạ Uyên không giữ nổi tay cô, chỉ có thể xoay người đè cô lại, khi anh mở miệng lần nữa, giọng nói đã khàn khàn: “Hôm nay thật sự không được, trong nhà không có thứ đó.”

Vừa dứt lời, có một hộp nhỏ thô ráp được nhét vào trong lòng bàn tay anh, Tạ Uyên có chút sửng sốt.

“Vừa rồi em đến siêu thị mua đồ, nghiên cứu một hồi lâu mới chọn ra cái này.” Trong bóng tối, Kỷ Thụy chống người lên, ghé vào tai anh khẽ gọi: “Bây giờ có thể không? A Uyên.”

Chỉ một thoáng thôi, Tạ Uyên nghe thấy tiếng xe lửa ầm vang trong tai, tiếng vang ầm ầm mang theo lý trí vút lên tầng mây, chỉ để lại âm cuối sắc bén.

Thành phố nơi họ ở bốn mùa đều như xuân, đêm đến, không khí càng hợp lòng người hơn, nhưng dưới lớp chăn mỏng, hai người đều chảy mồ hôi, làn da dinh dính kề chặt vào nhau, kéo theo từng làn sóng mùa xuân liên tiếp.

Tạ Uyên cũng không thuần thục, anh muốn bật đèn lên trong lúc động tình, lại bị Kỷ Thụy bắt lấy ngón tay.

“Không, đừng bật đèn.” Dũng sĩ vừa rồi còn quyết chí tiến lên, giờ khắc này cũng đã biết ngại.

Tạ Uyên khàn giọng cười một tiếng, làm theo ý cô.

Hai người dây dưa mãi cho đến rạng sáng mới hoàn thành xong nghi thức lần đầu tiên. Đợi đến khi ánh đèn trong phòng sáng lên một lần nữa, Kỷ Thụy vô thức nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, thấy Tạ Uyên đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm.

Mặt cô đột nhiên đỏ lên, vô thức đi tìm váy ngủ của mình, lại phát hiện nó đã bị rơi xuống đất từ bao giờ, trên lớp vải ngắn vẫn còn một vệt nước.  

Lần này cô chẳng những đỏ mặt, quả thực là cả người đều đỏ lên, cô yên lặng kéo chăn lên, ngại ngùng nhìn Tạ Uyên: “Anh đừng có nhìn em mãi như thế.”

Tạ Uyên cười cười, cúi người hôn một cái lên môi cô: “Thụy Thụy, cảm ơn.”

… Nói cảm ơn gì về chuyện này cơ chứ! Kỷ Thụy đau cả đầu, hoàn toàn vùi mình vào trong chăn.

Hồi lâu sau, cô lại nhô đầu ra: “Em cũng rất cảm ơn anh, rất… rất dễ chịu.”

Tạ Uyên vốn định đưa cô đi tắm thoáng dừng lại, bất đắc dĩ phát hiện ra rằng chuyện tắm rửa không cần gấp gáp.

Đêm qua, hai người gần như không hề ngủ, thỉnh thoảng muốn cùng nhau khám phá những bí ẩn ảo diệu của cơ thể con người, nhưng phần lớn thời gian vẫn là ôm nhau trò chuyện, mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, hai người mới ôm nhau thiếp đi.

Xế chiều hôm đó, Tạ Uyên chuyển vào phòng ngủ chính dưới lời mời nhiệt tình của Kỷ Thụy, chính thức mở ra cuộc sống chung.

Còn một năm nữa Kỷ Thụy mới tốt nghiệp, để tránh cho Tạ Uyên quá nhàm chán, cô dứt khoát giúp anh đăng ký một chương trình học ngắn hạn của trường, hai người đi học cùng nhau. Tạ Uyên cũng không ngờ, mình đã sắp ba mươi tuổi rồi, vậy mà lại quay về trường một lần nữa, có điều… cảm giác cũng không tệ.

Năm anh mười sáu tuổi, trong nhà xảy ra biến cố, anh bị ép trưởng thành trong vòng một đêm. Dù anh đã trưởng thành một cách suôn sẻ và trở thành một người trưởng thành có trình độ, nhưng ký ức về tuổi thơ của anh lại hoàn toàn mờ nhạt. Có thể trải nghiệm lại một lần nữa, cũng xem như là chuyện may mắn trong cuộc đời.

Song, Kỷ Thụy vẫn còn chưa hài lòng về điều đó. Lúc Tạ Uyên phát hiện ra điểm này, là khi vô tình thấy cô học tiếng Đức.

“… Vốn định qua một thời gian nữa sẽ nói cho anh biết, không ngờ lại bị anh phát hiện rồi.” Kỷ Thụy có chút ngại ngùng: “Em nộp đơn xin học nghiên cứu sinh ở một trường đại học bên Đức, đã trúng tuyển rồi, định học tiếng trong một năm mới đi. À đúng rồi, trường của anh em cũng đã nộp đơn xong rồi. Có sự ủng hộ của hai sếp tổng lớn là chú Lý với anh Tưởng, trường anh học cũng nộp đơn rất thuận lợi, bây giờ chỉ đợi phỏng vấn mà thôi.”

Cô vừa nói, vừa chạy vào phòng lấy ra một lá thư mời. Tạ Uyên nhìn thoáng qua, đúng là trường anh nghỉ vào năm đó.

“Em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ngôi trường có thể khiến anh đồng ý buông bỏ toàn bộ tập đoàn nhà họ Tạ cũng phải học cho bằng được, chắc hẳn là nơi anh rất, rất, rất muốn đến nhỉ.” Kỷ Thụy cười nhẹ nhàng: “Trước đây không có cơ hội, bây giờ có rất nhiều thời gian, chú nhỏ, anh có muốn đi học tiếp không?”

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô thật lâu, đột nhiên ôm cô vào lòng, buồn buồn nói: “Nhất định phải đến hai mươi lăm tuổi mới có thể kết hôn ư?”

Đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ kỹ yêu cầu của Trử Thần đối với mình lúc còn tuổi đôi mươi.

“Chúng ta cũng có thể kết hôn ngay khi tốt nghiệp, khi đó có lẽ em… hai mươi bốn tuổi?” Kỷ Thụy cười nói.

Mặc dù chỉ thiếu một năm, nhưng đột nhiên có vẻ có hy vọng hơn, trên khóe môi Tạ Uyên treo ý cười, ôm cô xoay vài vòng trong phòng.

Đáng tiếc nghĩ thì rất hay, nhưng thực hiện lại có chút khó khăn, bởi vì… Tạ Uyên tốt nghiệp muộn rồi.

Lúc nghe được tin này, Tạ Uyên im lặng thật lâu, trái lại Lý Diệc Sính ở trong nước lại chúc mừng liên tiếp ba ngày, suýt chút nữa đã uống đến mức đưa bản thân vào phòng cấp cứu luôn. 

Kỷ Thụy nhìn Tạ Uyên sa sút, yên lặng xoa đầu anh: “Không sao đâu, chỉ nợ một môn đã rất giỏi rồi.”

“Em chắc chứ?” Tạ Uyên yếu ớt mở miệng.

Kỷ Thụy lập tức gật đầu: “Thật đấy! Anh cũng ba mươi tuổi rồi, đầu óc kém hơn trước đây cũng chẳng còn cách nào khác.”

Tạ Uyên: “…” Không chỉ tốt nghiệp trễ vì rớt môn, anh còn bị bạn gái chế giễu lớn tuổi, hôm nay thật sự là một ngày rất tốt nhỉ.

Kỷ Thụy cũng ý thức được mình đã nói sai, thế là đáng thương ôm lấy cổ anh: “Anh biết em không có ý đó mà.”

Tạ Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Tạ Uyên tốt nghiệp muộn, Kỷ Thụy trở thành người học cùng. Đợi hai người chậm rãi lấy được chứng nhận tốt nghiệp rồi, Kỷ Thụy cũng đã hai mươi lăm tuổi.

Cô hai mươi lăm tuổi, Tạ Uyên lớn hơn cô sáu tuổi, cũng là ba mươi mốt, một người bắt đầu bằng số hai còn một người bắt đầu bằng số ba. Tạ Uyên nhìn gương mặt non nớt của cô, bất giác sinh ra một nguy cơ về tuổi tác.

Nhất là sau khi phát hiện bên cạnh Kỷ Thụy luôn có các chàng trai vây quanh.

Anh sa sút một lúc lâu, cuối cùng vào một buổi sáng bình thường nào đó, anh đã đeo cho Kỷ Thụy một chiếc nhẫn.

“Đúng vậy đó, anh chính là người ích kỷ như thế, biết rõ em có thể có những lựa chọn tốt hơn, nhưng vẫn cố ý muốn bảo vệ em.” Tạ Uyên cầm một quyển sách, tỏ vẻ không thèm để ý: “Tuy anh không phải là người trẻ tuổi đẹp trai nhất trong số những người thích em, nhưng tuyệt đối là người đối xử tốt với em nhất, vậy nên em nên cam chịu số phận sớm một chút đi.”

Kỷ Thụy bình tĩnh nhìn anh, sau một hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Chú nhỏ, lúc này anh nên hôn em.”

Tạ Uyên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.

“Chúng ta kết hôn đi.” Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, móc ra sổ hộ khẩu không biết đã được đặt dưới gối bao lâu: “Đi ngay bây giờ.”

Tạ Uyên đối mặt với cô một hồi lâu, đột nhiên hôn lên môi cô: “Không vội, trước tiên cần làm một chuyện quan trọng hơn.”

Vào dịp năm mới chính thức bước vào tuổi hai mươi bảy, anh ngồi một mình trước cửa sổ phòng ngủ ngắm pháo hoa theo thường lệ, lúc đó anh cũng hoàn toàn không ngờ, ở một tương lai không xa sẽ có một cô gái nhỏ mặc áo ngủ họa tiết cừu con mạnh mẽ xông đến xuất hiện trước mặt anh, nói rằng mình là người thừa kế tài sản của anh.

Nếu như có thể biết trước, nếu như có thể biết trước…

Tạ Uyên cười một tiếng, đưa tay sờ lên đuôi mắt của Kỷ Thụy.

===================

Đôi lời từ team edit:

Hành trình đi tìm tình yêu đích thực của cặp đôi Kỷ Thụy – Tạ Uyên chính thức khép lại tại đây rồi.

Cuối cùng thì Tạ Uyên cũng tìm đến thế giới của Kỷ Thụy, cùng cô tay trong tay đi qua những năm tháng dài đăng đẵng của cuộc đời và đặt một dấu chấm trọn vẹn cho cuộc tình xuyên qua hai thời không đầy li kì và không kém phần hài hước.

2 ngoại truyện cuối là về cặp đôi có “chiếc giường là điểm tham quan thú vị” như lời nữ chính Kỷ Thụy đã từng nói ở một chương nào đó.