Tôi đã dành quá nhiều nỗi nhớ của cuộc đời cho tuổi thanh xuân đã qua vì một người duy nhất – Cố Trường Phong.
Thầm nghĩ có lẽ chỉ là chấp niệm trong tôi, bởi sẽ có nhiều người nói rằng: tại sao phải như thế khi ngoài kia còn biết bao nhiêu người đáng để chúng ta yêu thương và trân trọng. Tại sao cứ phải cố chấp giữ khư khư cái tình cảm đã qua, hình bóng đã cũ
Có những ký ức đã hao gầy theo năm tháng, nhưng không thể mất mát là bởi vì nó đã hãm quá sâu vào lòng con người ta, như việc hít thở vậy, cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán ấy thể mà lại chẳng thể thiếu đi…
Những sự việc đầu tiên cùng với một người đặc biệt đầu tiên… luôn là những thứ làm bạn khắc khoải. Để rồi sau này khi chúng ta đã đi qua dăm ba ngày son trẻ sẽ thấy rằng được gặp nhau đã là hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tình yêu mà ta kiên trì gìn giữ bấy lâu nay cuối cùng đã phái kết thúc bằng những dòng nước mắt. Không phải vì ta không quý trọng nó, mà bởi vì nó là một thứ rất dễ tan vỡ.
Bức tranh của định mệnh đôi khi cũng lệch tay hằn lên những vết lem nhem làm mắt người rơi lệ! Người yêu cũ và cả tình yêu đó, một đoạn ngắn của cuộc đời dài, điểm dừng là ở quá khứ và là những kỷ niệm đẹp dù đau thì tôi vẫn giữ rất cẩn thận.
Dù đến được đích hay không và người đến được bến bờ đó với mình là ai thì xin vẫn cám ơn đời, đã từng cho tôi hạnh phúc với tình yêu mà mình có được. Dù nhiều tình yêu phải dừng lại, nhưng..... được gặp nhau đã là hạnh phúc rồi
Khi tình yêu trở thành hồi ức hãy mỉm cười nhớ niệm yêu xưa, chỉ là nhớ thôi – đừng đau!
“ Tôi chợt rơi nước mắt là bởi vì, tôi không cam lòng quên đi em mà thôi …. “