Chanh Xanh

Chương 26




Chị gái Lộ Dĩ Nịnh, trong thế giới của Cố Dĩ Trăn là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.

Khi còn nhỏ, 2 chị em sống chung với nhau ở nhà họ Cố.

Sau này Lộ Dĩ Nịnh chyển trường đến Tân Thành, được ông bà ngoại nuôi, Cố Dĩ Trăn ở lại nhà họ Cố.

Từ khi sinh ra cậu đã được người ở nhà họ Cố nuôi, ăn những đồ ngon nhất, ông bà nội nâng niu trong tay yêu thương.

Lúc Lộ Dĩ Nịnh rời khỏi nhà họ Cố, cậu còn quá nhỏ nên không có cảm giác gì, cũng không có cảm xúc đau thương.

Sau này gặp lại người chị này, đó là lúc sinh nhật của Lộ Thanh Hạm, mẹ đưa cậu đi đón Lộ Dĩ Nịnh tan học.

Lúc ấy Lộ Thanh Hạm ôm Cố Dĩ Trăn đứng ngoài cửa phòng học nhạc, chỉ vào cô bé tóc dài ngồi bàn nhất bên trái, nói với cậu: “A Trăn, đó là chị gái của con đó.”

Khi đó Cố Dĩ Trăn cảm thấy, chị gái cậu đẹp hơn so với bất kì nữ sinh nào khác, là đẹp nhất.

Nhưng mà, hình như chị gái không thích cậu.

Bởi vì lúc chị gái thấy cậu, trên mặt chẳng có cảm xúc vui vẻ gì hết.

Cậu không chủ động kêu cô, mà cậu đang đợi cô kêu “Em trai”.

Nhưng không có, cô chỉ nhẹ nhàng kêu, “Mẹ ơi”, sau đó xoay người nói lời tạm biệt với cô giáo.

Sau khi về nhà, cả gia đình ăn cơm với nhau, ăn mừng sinh nhật của Lộ Thanh Hạm.

Lộ Dĩ Nịnh ăn bánh kem xong nói với ba mẹ, “Con về phòng luyện đàn”.

Rồi đi mất mà không thèm nhìn cậu.

Vì lẽ đó mà Cố Dĩ Trăn lúc nhỏ vô duyên vô cớ cáu giận.

Trong lòng của cậu bé nghĩ, sao chị gái không nói chuyện với cậu, hay là do cậu xấu trai?

Ở lớp mẫu giáo có các bạn nữ, các chị gái đều khen cậu đấy nhé, sao chị ấy lại lạnh lùng với cậu như vậy.

Nếu chị gái không thích cậu thì cậu cũng không thèm thích chị gái nữa.

Vì thế từ nay về sau, Cố Dĩ Trăn lộ rõ cảm xúc bất mãn với chị gái.

Cậu trở nên thích giật đồ ăn của chị, trưng vẻ mặt khó coi, nói một ít lời khó nghe…

Thật ra đều là cậu khẩu thị tâm phi mà thôi.

Cậu đang cố thu hút sự chú ý của chị gái.

Nhưng mà vô dụng hết, cho dù Cố Dĩ Trăn có làm gì thì Lộ Dĩ Nịnh đều không giận, không lớn tiếng.

Thái độ “xử lý lạnh lùng” của cô càng làm cho Cố Dĩ Trăn bị kích thích.

Thì ra chị gái không thích cậu thật.



Nghĩ lại những chuyện lúc nhỏ, hốc mắt Cố Dĩ Trăn trở nên đỏ hồng.

Mà bây giờ, người chị mà cậu “ghét” mười mấy năm đang đứng trước mặt cậu, chống lại mọi người, nói tin tưởng cậu.

Lần đầu tiên Cố Dĩ Trăn chủ động giải thích cho chính mình: “Em đánh nó là do có nguyên nhân, nó chụp lén ảnh người khác.”

“Loại hành vi này rất đáng ghê tởm.”

Lời nói đơn giản nhưng mơ hồ.

Nam sinh chụp lén nữ sinh, loại hành vi này ai cũng đoán được nguyên nhân do đâu.

Cũng có thể hiểu sơ sơ lí do Lý Triết chụp lén ảnh nữ sinh làm gì.

Trong phòng học yên tĩnh vài giây.

Đột nhiên, có một nữ sinh đứng dậy khỏi dám người, cô ấy nắm chặt làn váy của mình, giọng nói run rẩy, còn rưng rưng: “Em cũng bị cậu ta chụp lén, cậu ta còn uy hiếp nói để cậu ta sờ chút là được, rất… rất ghê tởm!”

Một nữ sinh thứ hai cũng đứng dậy, chỉ vào Lý Triết nói: “Cái cậu Lý Triết này, thường xuyên cầm quạt quạt dưới váy của em, thứ dơ bẩn!”

Một nữ sinh thứ ba cũng đứng dậy, “Lúc em đi ngang qua chỗ cậu ta, cậu ta còn lén sờ đùi em nữa, đồ ghê bẩn!”

Sau đó càng nhiều nữ sinh đứng dậy, nói ra mình đã từng bị Lý Triết “sàm sỡ” qua.

Mọi người từng xấu hổ vì chuyện này nên không dám nói ra, sợ người khác khinh miệt mình.

Bây giờ chính là cơ hội, có người thứ nhất nói thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba.

Loại hành vi ghê tởm này dáng lẽ ra phải được vạch trần, chỉ là lúc trước mọi người không có dũng khí.

Sắc mặt Lý Triết đỏ lên, nói: “Mấy người mặc như vậy là để cho người khác nhìn chứ sao nữa, tôi chạm vào các cậu thì sao…”

Lúc nãy Trình Tinh Lâm đã bị nghẹn cổ khi nghe Cố Dĩ Trăn nói câu kia rồi, sau khi Lý Triết lên tiếng thì anh đấm cho một cái, làm cậu ta ngã nhào.

“Con mẹ mày, mày dám chụp lén cậu ấy hả, đồ súc vật!”

Chạm vào là nổ ngay.



Mấy nữ sinh lúc nãy lên tiếng nhìn Lý Triết đang nằm trên mặt đất, sau đó ào ào tiến tới đánh cậu ta.

Nắm đầu, tát tai, sử dụng cả tay chân đấm đá.

Chủ nhiệm giáo dục thấy vậy thì vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị Trác Khởi kéo vai lại.

“Ầy, chủ nhiệm, kiểu tóc thấy làm ở đâu vậy, độc đáo thật.”

Chủ nhiệm giáo dục với cái đầu hói: “…”

Mấy nam sinh thấy thế cũng đứng chặn ông lại, ríu rít nói:

“Chủ nhiệm, quần áo của thầy lúc nào cũng sọc thế, mua sỉ ở chỗ nào hả?”

“Chủ nhiệm, cái bụng bia này của thầy là do uống bia tích trữ được hả?”

“Chủ nhiệm, có phải thầy lại béo lên không, lúc trước em gặp thầy chỉ thấy có hai cằm thôi, sao bây giờ biến thành ba cằm rồi?”

Mặt của chủ nhiệm giáo dục lúc xanh lúc đỏ, bị bọn họ làm cho tức giận.

Chuyện mình còn lo chưa xong nói chi là Lý Triết đang nằm trên mặt đất bị đánh.

Bạn học đứng ngoài cửa canh gác hô lên: “Hiệu trưởng đến!”

Chuyện này nhanh chóng đến tai hiệu trưởng rồi sao?

Mấy nữ sinh dừng lại động tác, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Lý Triết bị đánh đến bầm dập còn nằm đó, thấy hiệu trưởng như là thấy cứu binh, giọng nói ấp úng, dùng hết sức lực còn sót lại: “Hiệu trưởng, bọn họ… đánh hội đồng em.”

Hiệu trưởng nhìn cậu ta, “Nhiều người đánh em như vậy thì cũng tự nghĩ lí do ở đâu.”

Mọi người đang chuẩn bị ăn mắng: “!!!”

Thì ra hiệu trưởng chính là thiên sứ của lẽ phải sao?

Nhưng hiệu trưởng tự mắt thấy, ông chỉ  Lý Triết nằm trên mặt đất, “Vài em nâng cậu ta đến văn phòng tôi, sau đó chọn ra vài người đại diện đi cùng, còn lại thì tiếp tục tự học!”

Chủ nhiệm giáo dục định lên tiếng thì bị ánh mắt hiệu trưởng ngăn lại, “Thầy không cần đi, chuyện này để tôi xử lí!”

..

Phòng hiệu trưởng.

Hai nam sinh khiêng Lý Triết đến xong rời đi ngay.

Vì thế chỉ còn lại người trong cuộc và vài người đại diện đến, Cố Dĩ Trăn, Lộ Dĩ Nịnh, Trình Tinh Lâm và Trác Khởi.

Lý Triết nằm trên sô pha, che lại gương mặt bị thương của mình, mặt cậu ta bị các nữ sinh cào cho đỏ ửng.

Khoé miệng còn có vết máu, là lúc nãy mới bị Trình Tinh Lâm và Cố Dĩ Trăn đánh.

Vẻ mặt cậu ta vô tội, chỉ hai người đang đứng đó, “Hiệu trưởng, thầy phải đòi lại công bằng cho em, hai đứa nó…”

Hiệu trưởng đập mạnh xuống bàn, “Em câm miệng, Trình Tinh Lâm nói đi.”

Trình Tinh Lâm kể lại chuyện lúc nãy xảy ra và thuật lại những lời của những nữ sinh.

Vô cùng uyển chuyển tỉnh lược quá trình đánh người.

Sắc mặt hiệu trường càng đen, nhìn Lý Triết với gương mặt đáng sợ.

Lý Triết không khỏi phản bác, “Hiệu trưởng không thể chỉ nghe từ một phía nó được, em bị đánh hội đồng.”

Hiệu trưởng: “Chẳng lẽ mấy nữ sinh kia nói vô căn cứ? Em không chụp lén các bạn ấy? Không lén uy hiếp? Không làm những chuyện xấu xa đó?”

“Hôm nay tôi nhận được một bức thư ẩn danh, là những chuyện vô nhân tính mà em đã từng làm ở cấp 2, không ngờ đến bây giờ em vẫn chưa thay đổi.”

“Tôi đã gọi điện cho phụ huynh của em rồi.”

Qua mười phút sau, phụ huynh của Lý Triết đến, là cha mẹ cậu ta.

Ba Lý mặc vest, như một người chức cao.

Mẹ Lý đeo túi xách hàng hiệu, ra dáng phu nhân nhà giàu, giày cao gót vang vọng trên nền nhà.

Bà ta vừa thấy vết thương trên mặt con mình thì đau lòng khôn xiết, “Là ai, là ai đã đánh con trai tôi thành như vậy!”

Lý Triết đưa tay chỉ Cố Dĩ Trăn phía đối diện.

Trình Tinh Lâm dịch lại, chằn trước mặt cậu.

Cố Dĩ Trăn ngước mắt nhìn anh.

Mẹ Lý xoay người, “Là cậu hả!”

Bà ta định mở miệng mắng to thì bị ba Lý ngăn lại.

Ông nhìn gương mặt của thiếu niên, tự động nói chuyện lịch sự cung kính, “Cậu là cậu chủ Tiểu Trình đúng không?”

Ba Lý móc mọt tấm danh thiếp ra, đưa hai tay, “Kẻ hèn này họ Lý, gần đây có đàm phán hợp đồng với tập đoàn Trình thị, có dự định hợp tác.”



Chủ tịch của tập đoàn Trình thị là chú của Trình Tinh Lâm.

Ba Lý nhận ra anh là một lần ngẫu nhiên gặp được.

Hôm đó ông ta bàn chuyện làm ăn với người khác, đúng lúc gặp chú của Trình Tinh Lâm.

Ông ta thấy đối tác của mình cúi đầu khom lưng với người đàn ông mặc vest thì tự biết lại lịch người này không hề nhỏ.

Sau này mới biết đó là chủ tịch của tập đoàn Trình thị.

Mà cậu thiếu niên từng đứng bên cạnh, là dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ.

Sau này có người nói đó là cháu trai của chủ tịch, cũng là nhân vật không thể đắc tội.

Thế hệ gần đây của nhà họ Trình chỉ có mình anh, nên người ngoài đều gọi là cậu chủ Tiểu Trình.

Mà gần đây công ty của ba Lý có rắc rối, may mắn có một hạng mục có thể cứu vãn, hạng mục đấy là tập đoàn Trình thị.

Ông ta muốn leo lên cây đại thụ tập đoàn Trình thị này nên đã bỏ ra chút công sức.

Lúc nãy vừa liếc mắt một cái là nhận ra được thiếu niên trước mặt là cậu chủ Tiểu Trình ngày đó.

Trình Tinh Lâm chỉ ồ một tiếng, không có động tác gì khác.

Ba Lý xấu hổ thu tay về.

Lý Triết thấy vậy thì vô cùng uất ức, “Trình Tinh Lâm, mày đừng có ra vẻ cao cao tại thượng. Không có nhà họ Trình, mày chả là cái chó má gì hết…”

Ba Lý nhảy dựng, tát cậu ta một cái bạt tai, “Mày câm miệng.”

Sau đó ông ta kéo vợ mình, thấp giọng cảnh cáo: “Lo quản cái miệng của con trai bà đi, nếu hạng mục này của tôi thất bại thì đừng hòng có tiền tiêu!”

Mẹ Lý thích đống hàng hiệu nên vội vàng kéo Lý Triết, “Con trai à, nói ít thôi đừng chọc ba con giận.”

Đôi mắt Lý Triết đỏ lên, cậu ta ghét nhất là cảnh che mẹ mình ăn nói khép nép như thế này.

Ở trước lợi ích thì cậu ta mãi mãi là thứ bị bỏ đi.

Trình Tinh Lâm mở miệng ngay lúc này, “Chú Lý, chú cũng biết rõ những chuyện trước đây con trai chú từng làm mà, bây giờ còn chụp lén các bạn học nữ nữa, có phải là chú nên quản con trai mình nghiêm hơn không nhỉ.”

Ba Lý lại tát Lý Triết một bạt tai, “Thằng mất dạy, sao tao lại có đứa con như mày.”

Trình Tinh Lâm tiếp tục nói: “Bây giờ cháu nhìn nó không vừa mắt, không có tâm trạng học tập được.”

Trác Khởi một bên vỗ tay.

Cậu chủ Tiểu Trình nói dối không chớp mắt đến điêu luyện, cho hỏi cậu nghiêm túc học tập bao giờ thế?

Ba Lý hiểu ý anh, “Chú sẽ làm thủ tục chuyển tường nó ngay, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

Trình Tinh Lâm nhướng mày, có hơi kinh ngạc.

Chuyện được giải quyết nhanh quá.

Suy cho cùng thì vẫn là lợi ích được ưu tiên hàng đầu.

Anh nhìn Lý Triết đứng phía sau ba Lý, đột nhiên cảm thấy cũng tội nghiệp cho cậu ta.



Hiệu trưởng nhanh chóng hoàn thành thủ tục chuyển tường cho Lý Triết, cậu ta bị ba mẹ đưa đi.

Bốn người ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Cố Dĩ Trăn đột nhiên nhớ ra một chuyện, ảo não: “Không thể để Lý Triết đi như vậy được, nó nói trong máy tính của nó còn sao lưu ảnh chụp của chị gái tôi.”

Ngay cả Cố Dĩ Trăn cũng chưa phát hiện ra là cậu vô cùng tự nhiên nói ra “chị gái tôi”.

Lộ Dĩ Nịnh bên cạnh đơ người, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Vẻ mặt thiếu niên lo lắng, lông mày nhíu chặt.

Trác Khởi quàng vai cậu, ngăn cậu muốn đuổi theo, “Yên tâm đi, cậu quên Lâm Thần của chúng ta làm gì hả? hack máy tính của người khác là chuyện cậu ta giỏi nhất đấy.”

“Còn nữa, ảnh chụp chị gái cậu, chính cậu ta còn không có sao có thể cho phép người khác có được.”

Trình Tinh Lâm đứng phía trước cậu, nghe xong câu nói cuối cùng thì xoay người lại nói: “Câm miệng.”



Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí của Trình Tinh Lâm

Ai nói tôi không có ảnh chụp của vợ yêu!! Tôi có đấy nha!!

 

------oOo------