Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh - Chương 62




Môi Tiêu Duy gần chạm tới mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong căng thẳng chú ý nhất của nhất động của anh ta, bỗng nhiên, anh ta đứng thẳng dậy, dạo bước quay về chỗ ngồi, khóe miệng của anh ta vẫn còn mang ý cười, nhưng mà sắc mặt có chút cổ quái, sau khi Lục Tiểu Phong nói xong anh ta không nói gì thêm. Bữa tối được dọn lên trên bàn, món Pháp của Tiêu Duy, trước mặt Lục Tiểu Phong đặt món ăn Nhật Bản.



Từ ngày trước nàng đã không thích đồ ăn Pháp, ngược lại đặc biệt thích đồ ăn của Nhật Bản.



Vẻ mặt Tiêu Duy không tranh luận, trong phòng ăn yên tĩnh đến mức hoảng sợ, ngoại trừ tiếng của dao nĩa đụng vào đồ sứ, chính là tiếng nhai nuốt. Sushi ở trong miệng Lục Tiểu Phong giống như đang nhai sáp, nàng vừa bình tĩnh ăn cơm, vừa không ngừng suy đoán tâm tư Tiêu Duy. Nếu nàng đoán không lầm, IX là mục tiêu mà Tiêu Duy tới tìm nàng, năm năm trước vật này bị nàng trộm mất, Tiêu Duy nổi trận lôi đình, giận không kìm được không ngủ không nghỉ tra khảo nàng ba ngày ba đêm, nàng thiết chút nữa bị bắn chết.



Hiện giờ, nếu không phải điều này, chẳng lẽ lại là tính mạng của nàng?



“Có phải nếu Trình Băng không chết, hiện tại em cũng sẽ không có thái độ như thế này?”



Lục Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn lên, động tác của Tiêu Duy như trước tao nhã sạch sẽ uống canh cá của Pháp, nếu không phải thật sự nghe được tiếng nói của anh ta, nơi này lại không có người thứ ba, nàng căn bản nhìn không ra là anh ta đang ở đó nói chuyện với nàng.



“Anh nói cái gì?”



Tiêu Duy buông dao nĩa, xoa xoa tay, nhìn Lục Tiểu Phong nói lại một lần: “Em hận tôi thấu xương, có phải bởi vì Trình Băng chết hay không?”



Ngực Lục Tiểu Phong căng lên, như một phản xạ có điều kiện muốn né qua vấn đề này: “Hiện tại vì sao phải nói đến chuyện này, hiện tại tôi không có cái gì, nếu anh muốn IX, tôi không thể trả lời, nếu anh muốn tra tấn tôi…” Lục Tiểu Phong cười không biết sợ nói: “Tùy anh.”



Tiêu Duy lại nói tiếp lời vừa nãy: “Phát súng kia chính là em bắn, chỉ là chính anh ta không kịp tránh né.”



“Đủ rồi.” Lục Tiểu Phong ác cảm nói.



Tiêu Duy đi đến bên người cô ấy, nắm lấy cổ tay phải của cô ấy, lộ ra một vết sẹo, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên hình dáng của nó: “Đó không phải lỗi của tôi, còn việc này, tôi có thể bồi thường. Nhẫn của em đâu?”



Lục Tiểu Phong không bắt kịp với tốc độ của anh ta, ngẩn người: “Nhẫn?”



Tiêu Duy lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương: “Nhẫn của chúng ta.”



Lục Tiểu Phong tập trung nhìn tới, giật mình: “Không có.”



“Em ném đi?”



“Ném rồi.”



Cổ tay phải hơi chặt, nàng bị kéo đến trước mặt anh ta, Tiêu Duy cúi đầu bắt Lục Tiểu Phong nhìn thẳng vào anh ta: “Em đem nhẫn đính hôn ném đi?”



Lục Tiểu Phong cảm thấy Tiêu Duy càng lúc càng khó hiểu.



“Tôi nghĩ rằng đấy chẳng qua là gặp dịp thì chơi, không phải anh cũng cho rằng như vậy sao?”



“Gặp dịp thì chơi phải không?”



Một giây sau, Cổ tay Lục Tiểu Phong đau đớn, bị Tiêu Duy kéo mạnh đến trước một cánh cửa, Tiêu Duy mở cửa, ra sức đem nàng quăng vào trong, Lục Tiểu Phong lảo đảo một cái suýt chút nữa đập đầu vào góc nhọn của tủ ly.



Hóa ra đi tới đây còn có một cái phòng ngủ.



Tiêu Duy đóng sầm cửa lại, trong phòng không bật lò sưởi, kém bên ngoài nhà ăn phải tới mười độ, Lục Tiểu Phong không chịu được run lên, nàng cảnh giác nhìn Tiêu Duy, từ từ đứng thẳng người lên, hỏi anh ta: “Anh muốn làm cái gì đây?”



Tiêu Duy cười bung hai cúc cổ áo ra, tiếp theo đem kính mắt tháo ra, ném xuống đất: “Em thử nói xem, không phải em muốn tôi tra tấn em sao?”



Lông tơ Lục Tiểu Phong dựng đứng lên, tim đập mạnh, trong đầu bắt đầu bắt đầu suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu thật sự nàng cần phải liều mạng với anh ta, lấy sức lực hiện tại của nàng nhất định không đấu lại anh ta.



“Thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng làm được sao.” Lục Tiểu Phong quay đầu lại nhìn giường lớn phía sau: “Định cưỡng gian tôi sao?”



Tay Tiêu Duy đang cởi cúc cổ tay áo tạm dừng lại một giây, lập tức cười to, tiếng cười lại dừng lại: “Còn có cái so với điều này càng hạ lưu hơn.”



Lục Tiểu Phong nhạy bén liền lùi về phía sau hai bước, nhưng mà Tiêu Duy xuống tay nhanh hơn, đột nhiên dùng một cước đảo qua sau đầu gối Lục Tiểu Phong, hai chân Lục Tiểu Phong mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, lập tức một cánh tay của Tiêu Duy nắm lấy áo của Lục Tiểu Phong đem cả người nàng ném lên trên giường.



Trên giường chồng lên đệm êm rất dày, cho dù như vậy, sau lưng Lục Tiểu Phong bởi vì đập vào vẫn âm ỷ đau.



Năm năm trôi qua quả thật làm cho khối thân thể này không còn nhanh nhạy khỏe mạnh như trước kia nữa, nàng vừa mới lật người, Tiêu Duy liền lấy thân đè xuống, trong bóng tối một đôi mắt hơi tỏa sáng, có một loại hung ác của dã thú, bên trong sâu không thấy đáy, anh ta đang không hề chớp mắt chăm chú nhìn Lục Tiểu Phong.



Tiêu Duy từ tủ đầu giường lấy ra cái gì đó, Lục Tiểu Phong xoay đầu lên nhìn, chỉ nghe anh ta dán sát lại xuống tới vành tai của nàng gọi một tiếng: “Mông Mông.”



Lục Tiểu Phong chợt giật mình như mất hồn.



“Em hận tôi sao? Nói thật.”



Lục Tiểu Phong sửng sốt rất lâu, lặng lẽ lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Đột nhiên, đến khi chỗ cổ Lục Tiểu Phong hơi lạnh, có cái vật bén nhọn gì đó để lên động mạch chủ của nàng… Kim tiêm.



Lục Tiểu Phong nghiêng cổ đi: “Đây là cái gì?”




Đầu lưỡi Tiêu Duy liếm liếm động mạch của cô ấy, cười nói: “Có thể làm cho em muốn sống muốn chết gì cũng được.”



Kim nhọn liền đặt ở trên làn da, chỉ cần anh ta vừa dùng lực, có thể đâm xuyên quan lớp da, tiến vào máu.



Hô hấp Lục Tiểu Phong cứng lại, dưới tay nắm chặt lấy mền, hai mắt mở to không dám tin nhìn Tiêu Duy.



Tiêu Duy ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Chỉ cần thử qua một lần, thì em vĩnh viễn sẽ không – rời khỏi tôi.”



Lục Tiểu Phong rõ ràng bị bức bến mức toàn thân toát mồ hôi, sợ hãi ở đáy lòng bắt đầu phóng đại lên, nhưng mà nàng cố gắng bình tĩnh đối đáp lại: “Muốn tôi ở lại bên cạnh anh làm cái gì, để cho anh tra tấn dài hạn thỏa mãn khoái cảm biến thái của anh?”



Tiêu Duy không đáp, trái lại nắm lấy tay phải của nàng, cúi đầu xuống hôn đè lên chỗ vết sẹo, nụ hôn này rất thành kính, giống như chuộc tội. Lục Tiểu Phong ngạc nhiên không thôi nhanh chóng hiểu ra được là gì, nhưng mà nghĩ lại thật không có khả năng, vì thế tự nói giễu: “Hay là để tôi lại làm tình nhân ngầm của anh?”



Tiêu Duy lạnh lùng nhìn nàng một lát, đột nhiên buông tay ra, ngồi dậy, đi xuống giường, ống kim tiêm trong tay bị anh ta ném qua một bên, đưa lưng về phía Lục Tiểu Phong im lặng một lúc lâu.



Đang lúc Lục Tiểu Phong nghi ngờ, nàng nghe thấy anh ta nói: “Ở trong lòng em, tôi vĩnh viễn chỉ là một tên ác ma biến thái, vĩnh viễn là một kẻ điên chơi đùa với ma túy, vĩnh viễn không có ánh sáng mặt trời như Trình Băng, cũng không có trong sạch như Tô Trí Nhược.”



_____________________________________________



Khi Tô Trí Nhược tìm đến nhà Tân Tử, Thiển Thâm cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng hắn không giải thích gì thêm, lập tức kéo Tân Tử vào trong thư phòng.



Tân Tử buồn cười nói: “Chuyện gì phải bí mật như vậy, còn muốn gạt cả Thiển Thâm.|



Sắc mặt Tô Trí Nhược nghiêm túc, Tân Tử cũng từ từ thu hồi vẻ tươi cười: “Xảy ra chuyện gì?”




Tô Trí Nhược đi đi lại lại tại chỗ ba ba vòng, cuối cùng chuẩn bị xong nên mở miệng như thế nào, ngay sau đó hắn cố gắng đem một loạt chuyện thuật lại những điểm chính đơn giản rõ ràng cho Tân Tử nghe một lần.



Nửa giờ trôi qua, sau lúc đầu kinh ngạc Tân Tử lấy lại tinh thần, thử tổng kết nói: “Ý của anh là, hiện tại em hợp tác với đồng bọn của Tiêu Duy là một phần tử phạm pháp, y giam giữ bạn gái của anh, làm như vậy để moi từ trong miệng bạn gái của anh cũng chính là nữ cảnh sát kia một chuyện, mà sở dĩ y muốn khai phá mảnh đất kia là bởi vì nơi đó có thể cất giấu một loại ma túy cùng với phương pháp điều chế loại ma túy kia, anh muốn em ở đó giám sát động tĩnh của y, hơn nữa cố gắng tìm kiếm món đồ kia?”



Tô Trí Nhược gật đầu nói: “Đúng vậy, tình hình rất khẩn cấp, anh phải mau chóng nắm được nhược điểm của y… anh biết đột nhiên nhờ em như vậy rất không thỏa đáng, nhưng chuyện này anh không muốn để anh của anh nhúng tay vào, bọn họ đều là thương nhân đặt lợi ích lên trước, sẽ không hiểu lời của anh, nhưng anh tin rằng em khác họ.”



Rất hiếm khi nhìn thấy rên mặt Tô địa thiếu gia vẻ mặt vội vàng nghiêm túc như vậy, toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều mỏi mệt, nhưng vẫn còn kiên cường thúc giục tinh thần, nói như vậy tình hình nhất định rất nghiêm trọng, bằng không anh ta cũng sẽ không tìm đến chính mình.



Tân Tử lập tức đưa ra quyết định: “Tiểu Quai, ân tình của anh đối với em là Thiển Thân em vĩnh viễn không quên, cho dù không có điều này, chỉ với chuyện anh là anh họ của Thiển Thâm, em cũng nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chuyện này em sẽ bắt tay vào xử lý.”



Tô Trí Nhược đột nhiên ngồi phịch xuống đất, khẽ thở phào thật mạnh, kéo kéo áo, cười nói: “Cảm ơn nhiều.”



Nhìn thấy phản ứng của anh ta như vậy, trên khuôn mặt màu trắng mộc mạc của Tân Tử lộ mỉm cười, nhịn không được hỏi: “Làm sao, anh sợ em không đồng ý?”



Tô Trí Nhược có chút xấu hổ vỗ vỗ bả vai Tân Tử: “Làm gì có chuyện đó, đối nhân xử thế của em rể anh anh tin tưởng nhất.”



Tân Tử cười nhưng không nói.



Tô Trí Nhược nhanh chóng vội vàng rời đi, Thiển Thâm gọt hoa quả, nhưng mà làm thế nào cũng không giữ anh ta ở lại được. Xem bộ dạng tiều tụy của anh ta, cô không khỏi có chút đau lòng: “Này, vụ án đương nhiên quan trọng hơn, nhưng mà thân thể của mình, thời gian nghỉ ngơi nên nghỉ ngơi, nhìn mặt của anh xem, xấu chết đi được.”



Tô Trí Nhược mài mài răng, không tính toán với phụ nữ có thai: “Yên tâm. Em cứ an tâm chờ sinh đi. Sinh bé yêu ra anh tới thăm em, đi đây.”



Tô Trí Nhược vừa đi, Lương Thiển Thân lại kéo Tân Tử đến trước mặt, hồi hộp nói: “Có nguy hiểm gì hay không?”



Thật là không có gì có thể gạt được cô ấy, Tân Tử nói trấn an: “Không có chuyện gì.”



Lương Thiển Thâm bất đắc dĩ nói: “Em biết chắc là có chuyện, chuyện của Tiểu Quai có thế nào cũng phải giúp, nhưng chính anh phải cẩn thận.”



“Biết rồi, được rồi, đừng cau mày, sẽ ảnh thường tới con yêu đó.” Tân Tử cười đỡ lấy Thiển Thâm đi vào trong, ở góc độ Lương Thiển Thâm không nhìn thấy khẽ cau mày.



Trong phòng rất lạnh, Lục Tiểu Phong ngồi dưới đất co toàn thân vẫn còn phát run, sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến Tô Trí Nhược. Khi ở nhà nàng cũng không chịu bật lò sưởi, Tô đại gia nổi giận mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được nàng, đành phải tìm áo khoác ngoài quấn lại trên người hai người, cùng nàng rúc vào trên ghế sô pha chơi trò chơi,cuối cùng phát hiện bàn chân của nàng lạnh lẽo liền không hài lòng tháo tất ra, nhớn nhác tháo tất của mình ra đi vào cho nàng. Trên tất của anh ấy có hơi ấm, chân lập tức liền ấm, sau đó trên người cũng ấm, một chút nhiệt độ ấy xuyên qua làn da, tiến vào trong máu, sau đó chạy vào trái tim. (HuHu, lãng mạn quá đi mà, Tiêu Quai a tiểu Quai, anh ở đâu trong thực tại đây)



Trong bóng tối Lục Tiểu Phong không khỏi nở nụ cười, chợt nhớ tới ngày đó khi anh ta rời đi nhìn vẻ mặt của mình, về điểm này nụ cười nhanh chóng cô đơn.



Không biết anh ta có hiểu điều trên tờ giấy kia không, không biết lúc này anh ta có còn tức giận không, không biết khi gặp lại anh ta có bằng lòng nói chuyện với nàng hay không? Những lời này của nàng cho dù ai nghe xong cũng không thể không thèm để ý một chút nào, huống chi là một người yêu luôn để ý đến những chuyện vụn vặt, chung quy là lòng dạ hẹp hòi, một người đàn ông lúc nào cũng không có cảm giác an toàn.



Tiêu Duy đi rồi, cũng không có người nào đến, nàng ngồi cô đơn, trong tay cầm ống kim tiêm kia. Miên man suy nghĩ một hồi, Lục Tiểu Phong thở dài, dò dẫm sờ bật đèn đầu giường, ngọn đèn bật lên liền nín thở tập trung suy nghĩ, thật cẩn thận lấy ra một chút chất lỏng từ trong ống kim tiêm, nhìn qua không màu, ngửi thấy không mùi.



Lục Tiểu Phong kinh hãi, IX?



Nhìn trừng trừng chất lỏng kia chừng mười phút, tay chân Lục Tiểu Phong lạnh buốt, nắm tay nắm chặt lại buông ra, so với vừa rồi lúc Tiêu Duy để kim tiêm lên nàng còn khẩn trương hơn, đây không phải là chuyện đùa, làm không tốt chính là đi đến đường chết.



“Ở trong lòng em, tôi vĩnh viễn chỉ là một tên ác ma biến thái, vĩnh viễn là một kẻ điên chơi đùa với ma túy, vĩnh viễn không có ánh sáng mặt trời như Trình Băng, cũng không có trong sạch như Tô Trí Nhược.”



Những lời này vang lên ở bên tai, Lục Tiểu Phong hết lần này đến lần khác không ngừng nhớ lại, cuối cùng cố lấy dũng khí, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào chút chất lỏng trong suốt kia.