Lục Tiểu Phong ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ là vườn hoa tiêu điều, cùng với tiếng sóng biển phía sau vỗ vào vách đá, dưới lầu đều là nhân viên canh gác, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, kín không có kẽ hở. Trời cũng chẳng hề trong xanh, trong phòng không có bật lò sưởi, Lục Tiểu Phong chỉ mặc một cái áo len, một cái quần bò, cứ ngẩn người im lặng như vậy.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Nàng không nói mời vào, người ở phía ngoài cũng sẽ tiến vào tự nhiên.
“Lục tiểu thư, hay phải gọi cô là Mông Sa?”
“Tùy ý.” Lục Tiểu Phong cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói.
Kim Dục vén mái tóc dài lên, cười dễ thương, theo thói quen lắc mông, ngồi xuống ở trên giường.
Kim Dục không dễ chịu nhíu nhíu mày, “có ý tốt” khuyên giải nói: “Nơi này thật là lạnh, cô như vậy cũng vô dụng, vẫn nên bật lò sưởi lên để cho mình thoải mát một chút, không cần làm khó cho cơ thể của chính mình.”
“Từ xưa đến nay tôi không thích bật lò sưởi, không tin cô có thể hỏi Tiêu Duy.”
Kim Dục không thích cái loại giọng điệu tự cho mình là đúng của cô ta, có điều cô cũng không phải là cô của trước kia, hiện tại không thể so sánh được địa vị của hai người, trước kia Mông Sa được sủng ái, cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó cái bị quẳng đi, nhưng hôm nay khác rồi, cô mới là nữ chủ nhân ở nơi này, cho nên, cô không phải tức giận, cô cần khoan dung.
Lục Tiểu Phong nhìn thấy những đội bảo vệ nối nhau trong sân nhà, hỏi Kim Dục: “Khi nào thì Tiêu Duy đến?” Đây là ngày thứ ba nàng bị giam ở trong này, từ ngày đó đến nay Tiêu Duy vẫn không xuất hiện.
Kim Dục không chịu được lạnh, bật lò sưởi lên, tiếp theo lộ ra ý xấu cười nói: “Cái này phải xem tâm tình của anh ấy, ngày nào đó tâm tình tốt lên, nghĩ ra muốn gặp cô, dĩ nhiên sẽ đến.”
“Có thể nói cho tôi biết, nguyên nhân đem tôi nhốt ở trong này không?”
“Tôi không biết.”
“Không phải cô là người thân thiết nhất của anh ta sao?” Lục Tiểu Phong khiêu khích nói.
Sắc mặt Kim Dục khẽ biến, nhưng khôi phục rất nhanh, cô bày ra một bộ dạng không chịu thua cô ta: “Hừ, cô từng làm anh ấy tổn thương sâu như thế, anh ấy có làm gì cô cũng đều không quá đáng đâu?”
Lục Tiểu Phong không để tâm cười cười, không hề có ý e sợ.
Kim Dục đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tóm lại, cô tự thu xếp ổn thỏa, đừng tưởng rằng Tiêu Duy còn có thể nghĩ đến chuyện nhân từ khoan dung với cô như trước kia.”
Lục Tiểu Phong hừ một tiếng, đặc biệt coi thường: “Nhân từ khoan dung?”
Trong lòng Kim Dục ấm ức, cả người khó chịu, rõ ràng hiện tại cô mới là chủ nhân, nhưng tại sao ở trước mặt Lục Tiểu Phong cô lại không tìm thấy chút cảm giác nào về sự vượt trội, cô ta dựa vào cái gì còn có thể bình tĩnh như thế, mỗi một câu nói ra đều mang giọng điệu mọi chuyện không liên quan đến mình, thật giống như bảo vật cô coi trọng trước mặt cô ta căn bản không đáng để nhắc tới.
Nhưng cô không thể thất thố, thất thố liền biểu hiện chính mình chịu thua.
Lục Tiểu Phong nghe được tiếng bước chân Kim Dục dậm mạnh rời đi, lén khẽ thở phào. Nhưng mà không đợi nàng thở phào xong, cửa lại mở ra. Bạch Phi đeo lên một khuôn mặt khó chịu nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Tối nay Boss tới đây, chuẩn bị một chút.” (Nghe như kiểu phi tần chờ hoàng thượng đến ấy nhỉ =)))
“Chuẩn bị cái gì?” Vẫn còn nghĩ là hoàng đế giá lâm. Chuẩn bị cung nghênh thánh giá sao.
Bạch Phi khinh thường nói: “Tắm rửa, thay quần áo.”
Lục Tiểu Phong nhíu mày, lúc này mới quay đầu lại nhìn anh ta: “Uhm, biết rồi.”
Bạch Phi đã chuẩn bị xong những lời ngay khi cô gái ngày phản đối hoặc từ chối sẽ nhục mạ cô ta, thật không ngờ Lục Tiểu Phong thản nhiên đồng ý, toàn bộ những lời nói này đột ngột nuốt trở về trong bụng, sắc mặt Bạch Phi lúc rời đi càng đáng ghét hơn so với lúc đến.
Buổi tối, Lục Tiểu Phong dựa theo chỉ thị thay quần áo khác, được đưa đến một cái phòng của biệt thự trên núi, được báo cho biết ở chỗ này chờ đợi Boss đại giá quang lâm. Nàng nhìn xung quanh một chút, gian phòng xa hoa đến mức làm cho nàng váng đầu, chỉ có một mình nàng, nhưng ngoài cửa có không dưới mười người canh gác. Toàn bộ đồ đạc trên người nàng, tất cả kể cả điện thoại cũng bị mất, không thể trốn đi, cũng không có cách gì liên lạc với bên ngoài. Tiêu Duy làm như vậy là giam giữ trái phép, nhưng điều này đối với anh ta mà nói ngay cả cái tội danh cũng chẳng coi là gì.
Lục Tiểu Phong vô cùng buồn chán ngồi chờ, không phải nàng không căng thẳng, mà là ở trong tình cảnh này của nàng có căng thẳng cũng vô dụng. Tiêu Duy thích đem con mồi đùa giỡn như con chuột, trêu đùa xong rồi, trong lòng anh ta thoải mái, tự nhiên sẽ nhắc tới việc chính. Lục Tiểu Phong đoán được tám phần tâm tư của anh ta, nếu nàng đoán không lầm…
Cửa mở.
Lục Tiểu Phong lập tức thu hồi toàn bộ tâm tư, đem toàn bộ sinh lực chuyển tới trên thân người kia.
“Vì sao còn chưa dọn cơm?” Tiêu Duy nhìn cái bàn trống trơn nhíu mày.
“Tôi nghĩ rằng phải đợi Boss trở về…”
“Nhanh mang đồ ăn lên.”
Bạch Phi lập tức lui ra.
Sau khi vào cửa Tiêu Duy cũng không nhìn Lục Tiểu Phong, ngồi thẳng xuống đối diện cô ấy. Lục Tiểu Phong quan sát sắc mặt của anh ta, phông phát hiện ra hỉ nộ, lại nhìn quần áo hôm nay anh ta mặc, vẫn là áo sơ mi màu hồng nhạt, thêm một chiếc áo lông cừu. Ý của màu hồng nhạt, tâm tình chắc hẳn không tệ.
Tiêu Duy tự rót cho mình một ly rượu vang, mang theo ý cười nhẹ hỏi: “Hôm nay đã làm những gì?”
“Đợi.”
“Đợi cái gì?”
Lục Tiểu Phong tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn anh ta hất cằm lên: “Đợi anh đến khi nào mới nói vào việc chính.”
“Ha ha.” Tiêu Duy lắc lắc ly rượu, bên thành ly trong suốt phủ lên một lớp chất lỏng màu đỏ hơi mỏng. “Thật ra mấy năm nay tôi luôn nghĩ đến một vấn đề, nếu lúc trước người em chọn là tôi, kết quả sẽ như thế nào.”
Lục Tiểu Phong không do dự chút nào: “Anh chết tôi mất mạng.”
Tiêu Duy không trả lời cười cười, tiếp theo đứng dậy ôm lấy Lục Tiểu Phong từ phía sau, cúi xuống áp vào tai của cô ấy dịu dàng nói: “Như vậy, hiện tại tôi lại cho em một cơ hội, em phải quên tên tiểu tử kia đi không để ý tới nữa, một lần nữa lại… trở về bên cạnh tôi?”
——————————————————————————————————————————
Tô Trí Nhược cùng Kha Địch hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng trước, giữa hai người cách nhau bởi một cái bàn ăn, trên mặt bàn để một tờ giấy. Bên này vẻ mặt Kha Địch khó dò, không biết đang suy nghĩ điều gì, bên kia khuôn mặt Tô Trí Nhược tái nhợt, trong mắt có vội vàng khó che dấu.
Kha Địch trầm ngâm hồi lâu, thở thật dài: “Cho dù hiện tại biết Tiểu Phong ở đâu, chúng ta cũng không có cách nào. Chúng ta không có chứng cứ, huống chi bối cảnh của Tiêu gia không phải bình thường, muốn điều tra về cơ bản là không có khả năng. Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng, Tiêu Duy sẽ không động đến cô ấy.”
Tô Trí Nhược nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm; “Làm sao anh biết?”
Kha Địch chỉ vào tờ giấy, nói: “Y vẫn chưa lấy được thứ mà y muốn lấy.”
“Trên tờ giấy này rốt cuộc viết cái gì?”
Lúc tờ giấy này rơi vào trong tay hắn thật sự chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Tiểu Phong đã thừa dịp nhét vào trong tay hắn, tiếp theo xông lên trước nắm áo Tiêu Duy thu hút sự chú ý của mọi người. Dụng ý của tờ giấy trong tay nói ý của Lục Tiểu Phong cho hắn biết —— cô ấy ở lại, hắn rời đi. Tô Trí Nhược biết ngay lúc đó cho dù thế cục như thế nào hắn cũng không có kế hay, cho dù lấy danh nghĩa cảnh sát, nhưng mà Tiêu Duy cơ bản không phải là người đem cảnh sát để vào trong mắt. Hết lần này đến lần khác nhẫn nại, hắn mang theo tờ giấy rút khỏi, tính toán lập tức tìm người giúp đỡ, sau khi suy xét hắn đi tìm Kha Địch. Sau khi Kha Địch xem qua tờ giấy, lại hỏi tình huống một lượt, tiếp theo không nói lời nào liền đi sắp xếp, nhưng mà đợi hai ngày, kết quả lại không có cách nào? Tô Trí Nhược đương nhiên rất tức giận, nhưng mà hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hạ quyết tâm cùng ngồi xuống bàn bạc với Kha Địch.
Trên tờ giấy viết qua loa hai từ: Công viên, IX.
“Đằng trước là một địa điểm, đằng sau là một đồ vật.”
Tô Trí Nhược rất không kiên nhẫn vỗ vỗ bàn: “Địa điểm gì, đồ vậy gì? Anh có thể nói rõ một lần hay không.”
Kha Địch không ngừng bẻ khớp ngón tay, hình như vẫn còn đang suy tư, Tô Trí Nhược nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cười lạnh một tiếng: “Tại sao đến bây giờ còn đang do dự có phải nên nói cho tôi biết rõ chân tướng hay không? Đến nước này, còn tính toán cái gì!”
Cuối cùng Kha Địch buông tay ra, ngón tay từ từ vuốt phẳng tờ giấy, thấp giọng nói: “Công viên là chỉ công viên khi còn bé tôi, Mông Sa và cả Trình Băng thường xuyên tới chơi, Ở khu vực phía bên kia thành phố, IX là một mã số, năm năm trước Tiêu Duy tìm người nghiên cứu phát minh ra một loại ma túy kiểu mới, độ tinh khiết rất cao, không màu không mùi, nhưng chỉ có một hàng mẫu, người nghiên cứu phát minh không hiểu sao mất tích, IX bị Mông Sa trộm đi, khi kết thúc vụ án Mông Sa bàn giao lại món đồ này chẳng biết thất lạc lúc nào, cảnh sát tìm kiếm rất nhiều lần vẫn không tìm thấy, Cũng bởi vậy mà không đủ chứng cứ, chúng tôi mới không có cách nào đưa Tiêu Duy vào chỗ chết. Hiện tại xem ra, vật này không có bị thất lạc, mà là bị cô ấy giấu đi…”
Tô Trí Nhược ngây ngốc lặp lại một câu: “Giấu đi? Vì sao cô ấy phải giấu đi?”
“Tôi không biết.” Giọng Kha Địch nói có chút nặng nề.
“Không thể nào, cô ấy không thể nào giúp đỡ Tiêu Duy thoát tội…” Nói đến đây, Tô Trí Nhược đột nhiên im lặng, ngay cả hắn cũng không chắc chắn, hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ cô ấy thật sự đối với Tiêu Duy… Chỉ cần nghĩ đến cái khả năng này cả người hắn giống như bị lửa đốt, đau muốn chết.
Hai người đều có suy nghĩ, cùng lúc im lặng không nói.
Một lát sau, Kha Địch tỉnh táo lại trước: “Tóm lại đây đều là chuyện năm năm trước, trước mắt quan trọng nhất là nếu cô ấy đã nói cho chúng ta địa điểm giấu đồ, chính là muốn cho chúng ta cơ hội. Tuy rằng mấy năm nay Tiêu Duy rất an phận, nhưng mà tính cách vốn có của y sẽ không dễ dàng buông tha cho IX, chẳng qua hiện nay không rõ Tiêu Duy có biết hay không…”
“Đợi một chút, khu Công viên ở bên kia thành phố?” Tô Trí Nhược giống như nghĩ ra điều gì, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đại biến: “Y đã biết.”
“Cái gì? Cậu đi đâu?” Kha Địch không hiểu ra sao cả.
“Việc này không nên chậm trễ, tôi đi tìm người hỗ trợ.” Tô Trí Nhược mặc áo khoác vào chạy thẳng ra cửa, trước khi đi quay đầu lại nhanh chóng nói với Kha Địch: “Khu vực bên kia thành phố chính là khu trung tâm thương mại mới đang được mở rộng, người đứng phía sau, chính là Tiêu Duy.”
——————————————————————————————————————————
Lục Tiểu Phong cười cười, nghiêng đầu, chóp mũi của nàng vừa vặn đụng trúng anh ta, hơi thở hai bên quấn lấy cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, sau vài giâu im lặng đối diện, Lục Tiểu Phong nhìn vào đáy mắt thâm sau của anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi biết anh giữ tôi lại tuyệt đối không phải là để ôn lại tình cũ, anh cũng không cần phải diễn trò, đi thẳng vào vấn đề đi, không phải anh muốn biết IX ở đâu sao?”
Ý cười trên khóe môi Tiêu Duy đông lại ở trên mặt.