Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh - Chương 46




Nghe nói gần đây đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát tâm tình không vui, tính khí nóng nảy, nói chuyện cầm súng vác côn, ai chỉ cần nói một câu không hợp với ý anh ta, có thể bị anh ta nhe răng cắn chết, vì thế mọi người tránh xa ba bước, hơn nữa càng làm cho người ta không thể tưởng tượng được là hang ổ liên tục một tuần của anh ta đều ở trong cục cảnh sát, nhưng vấn đề là hai ngày qua cũng không có vụ án lớn nào yêu cầu anh ta phải bán mạng như thế.



Vì thế, Hứa Thạch trên danh nghĩa là đến tìm Nghiêm Đội nói chuyện, trên thực tế chính là đến xem Tô Trí Nhược xù lông lên ra làm sao.



Thạch Đầu lão ca hấp tấp tìm gặp Tô Trí Nhược, ôi, vài ngày không thấy, một khuôn mặt trắng đã biến thành một khuôn mặt đen sì.



“Anh tới để làm chi.” Lông mày Tô Trí Nhược đều dựng lên, tức giận nói, tiếng nói của hắn rất khàn, giống như cảm mạo mới khỏi.



“Ha ha, đến thăm hỏi cậu.” Hứa Thạch không đứng đắn đi qua bên cạnh ngồi xuống.



Tô Trí Nhược không để ý đến anh ta, tiếp tục quay về phía máy tính gõ gõ đánh đánh.



Hứa Thạch đến gần thật sự muốn nhìn trộm một chút: “Không có nghe nói bên đội hình sự các cậu giao cho cậu cái vụ án lớn nào, cậu vội vàng gì chứ.”



Tô Trí Nhược hốt ha hốt hoảng lấy tay che lấp màn hình, nhưng vẫn không che kín được hết, Hứa Thạch nhìn từ trong khe hở đại khái được ba bốn chữ, lập tức không nhịn được cười phì thành tiếng, rất không có hình tượng vỗ mạnh xuống đùi.



“Biến, đừng có ở chỗ này làm vướng mắt lão tử.” Tô Trí Nhược đột nhiên giận dữ, gân xanh trên trán dường như có thể thấy rất rõ ràng.



Hứa Thạch không phải người không có tầm nhìn, biết thấy tốt mới làm, huống chi vừa rồi chính anh trêu chọc tiểu tử này, đổi lại là lúc bình thường cậu ta nhiều nhất cũng chỉ quay người lại đấm một cái, không nghĩ tới hôm nay cậu ta thực sự không nể nang, xem ra vấn đề có chút nghiêm trọng.



“Anh không đúng, anh không cười.” Hứa Thạch che miệng lại, sau đó thần thần bí bí hỏi cậu ta: “Có muốn tôi nghĩ kế giúp cậu hay không? Theo đuổi con gái nha, tôi cũng có một số cách.”



Ngoài miệng nói như vậy, trong đầu Hứa Thạch sớm đã nhẫn nại đến bị nội thương, đều nói Tô Trí Nhược là đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát, trước đây khi cậu ta bước vào nơi này, bao nhiêu người kinh ngạc, lập tức so sánh với bản gốc đệ nhất hoa khôi cảnh sát, bao nhiêu cô gái nhìn thấy cậu ta mà đố kỵ, ngay cả bọn anh ta ở đây tần suất tố giác cũng tăng lên, mặc kệ vụ án có phải thuộc quản lý của cảnh sát hay không, tất cả đều chen chúc về phía nơi này của bọn họ.



Theo lý thuyết Tô đại gia tìm một người bạn gái quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay, rất nhiều cô gái chen lấn tiến đến bên cạnh, tại sao cái cô Lục Tiểu Phong kia lại kiên cường như vậy, dù sao cũng là phụ nữ có chút từng trải, không thể lấy cô ấy so sánh với những cô bé không hiểu biết gì.



Mặt Tô Trí Nhược thối ra hừ lạnh: “Theo cái gì mà theo, ai hiếm lạ!” Vừa nói, vừa hung hăng gõ bàn phím, phím chữ bị cậu ta đập xuống bộ dạng như đạn bắn không thể bật dậy.



Cái tính tình thối tha này, không hiếm lạ thì đem bản thân mình trở nên đằng đằng sát khí như vậy để làm chi, quấy cho lòng người hoang mang.



“Rốt cuộc làm sao vậy, cậu đừng có lại bắt nạt người ta, tôi đây sẽ không giúp cậu, đàn ông mà, nên có chút rộng lượng, có sai liền nhận sai, ngay cả khi không sai cũng nên nhận sai.”



Tô Trí Nhược lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Tôi còn chưa đủ miền cưỡng nhân nhượng hay sao, nhưng chỉ là, cô ta vẫn…” Nói được một nửa, Tô Trí Nhược nghiến răng, miễn cưỡng phun ra nửa câu sau, bên trong lời nói có chút oan ức: “Muốn tôi chuyển ra ngoài.”



Hứa Thạch sửng sốt, không nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng như vậy.



“Chuyển thì chuyển, lão tử còn sợ không có chỗ nào để ngủ sao.”



Hứa Thạch nghĩ, đúng thật là không có chỗ ngủ, nếu không tại sao hàng ngày đều dọn ổ ở trong cục?





“Khụ khụ.” Hứa Thạch hắng giọng, tiện tay gõ gõ màn hình máy tính: “Ngoài miệng thì nói cứng như thế, ở trên đây lại viết cái gì, tuyệt đối không châm chọc, tự giác quét dọn nấu cơm… Ah, còn có cái gì mà không tuân theo một điều thì tùy ý xử trí…” (hahaha, anh Nhược ơi anh dễ thương quá, moahhhhh!)



“Câm miệng!” Tô Trí Nhược cả kinh lập tức đỏ mặt, giống như con tôm bị người khác luộc chín.



Hứa Thạch lời nói thành khẩn vỗ vỗ bả vai Tô trí Nhược: “Cậu đừng ở chỗ này lừa mình dối người, tôi cho cậu biết, đàn ông càng lợi hại chỉ cần gặp phải phụ nữ, thì phải là con tôm nhỏ, phụ nữ đều thích dỗ dành, cậu so đo với cô ấy là vô dụng.”



“Tôi dỗ dành rồi.” Tô Trí Nhược cảm thấy mình bị oan uổng muốn hộc máu.



“Cái này của cậu gọi là dỗ dành, với tính cách kia của cậu, khẳng định chắc chắn lạnh mặt với người ta, nói chuyện lại chua ngoa. Dỗ dành cần không để ý đến hết thảy, thể diện bên ngoài cũng không cần, mọi việc đều phải nhẫn nhịn, nhất định phải cười, mặt dày mày dạn cũng không liên quan, phụ nữ thích bộ dạng này, không quá nửa ngày nhất định bình an vô sự. Cho nên, cô ấy bảo cậu chuyển đi, cậu sẽ không chuyển đi, dùng chiến thuật quấn lấy cô ấy kéo dài thời gian, những lời nói chuyển ra ngoài, không nói đến nữa.” Hứa Thạch tự nhận là người từng trải, đem những điều mình từng gặp qua đúc rút thành kinh nghiệm dốc túi truyền thụ.



Mặt Tô Trí Nhược trắng bệch: “Xong rồi.”




“Xong rồi cái gì?”



Tô Trí Nhược cứng ngắc há hốc mồm: “Tôi bảo Ma Thú đi lấy hành lý giúp tôi…”



Hắn còn chưa nói xong, Ma Thú vội vội vàng vàng chạy vào, mở miệng nói: “Cường Ca, chủ nhà kia dọn đi rồi, nghe hàng xóm nói hai ngày trước thấy cô ấy kéo hành lý đi rồi.”



Tô Trí Nhược như bị sét đánh trúng: “Cậu… Cậu nói cái gì?”



Khi Lục Tiểu Phong trở lại trong thành phố thì trời đã tối, nàng kéo hành ký trở về khu nhà, đây là một chuyến đi rất gấp, không thông báo cho bất kỳ ai, biên tập không tìm thấy nàng, gấp đến độ thiếu chút nữa tức giận quay lưng lại. Lục Tiểu Phong vừa trả lời tin nhắn, vừa chậm chạp vào thang máy đi lên lầu.



Cửa thang máy vừa mở, trong hành lang không có đèn điện, hệ thống điều khiển ở nơi này bị hỏng, thợ điện đến sửa hai lần cũng chưa sửa xong, Lục Tiểu Phong đành phải bật di động lên, nhờ vào chút ánh sáng ấy tìm chìa khóa.



Đột nhiên, Lục Tiểu Phong cảm giác được có người rất nhanh tiến sát lại về phía nàng, nàng nhạy bén vừa lui về phía sau, còn chưa ngẩng đầu lên đã bị người ta dùng sức ấn vào trên tường. Trong bóng đêm, ánh mắt Lục Tiểu Phong đột nhiên lạnh, đông lại thành một dòng không khí lạnh sắc bén, ngay khi nàng muốn nổi giận, đột nhiên ngửi được một hương vị quen thuộc.



Trên người Tô Trí Nhược là mùi bạc hà đặc biệt, anh ta thích dùng sữa tắm mùi bạc hà, cũng thường xuyên dùng nước hoa mùi bạc hà the mát, ngay cả không khí tươi mát trong nhà cũng đều do anh ta dùng mùi bạc hà. Lúc này tiếp tục ngẩng đầu nhìn kĩ lại, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy rõ hình dáng của anh ta. Lòng cảnh giác của Lục Tiểu Phong buông xuống, nhưng trong bóng đêm hơi thở trên người Tô Trí Nhược truyền đến không bình thường, nôn nóng, tức giận, bất an, trộn lẫn một chút quá đa tình, kết luận lại là có chút dọa người.



Lục Tiểu Phong nín thở chờ đợi một hồi, Tô Trí Nhược cứ ấn bả vai của nàng lại từ đầu đến cuối không nói lời nào, sức lực dưới bàn tay hơi hơi phát run, còn cách một lớp áo khoác nhưng Lục Tiểu Phong vẫn có thể cảm nhận được.



Nàng do dự một chút, khẽ hỏi: “Anh tìm tôi?”



Một tiếng này của nàng như một mũi kim phá tan quả bong bóng bị bơm hơi tới cực điểm, hơi thở Tô Trí Nhược nặng thêm mấy phần, hơi thở càng rối loạn, sau một lúc lâu, hắn cương quyết thu tay về, sau khi quay mặt đi, như là dùng hết sức lực mới mở miệng, vừa mở miệng đầu tiên là cười lạnh tự giễu, sau đó nói: “Tôi đi, cô không cần cố ý chuyển nhà. Tôi sẽ không trở lại, cô… không nên ân hận.”



Người đàn ông kiêu ngạo còn chưa cúi đầu đã bị tuyên án tử hình, nếu cô ấy vì trốn hắn ngay cả chuyện chuyển nhà cũng có thể làm được, hắn chết cũng không buông thật sự không có tư cách về nhà, chính hắn cũng phải khinh thường chính mình.



Trong lúc nhất thời Lục Tiểu Phong không kịp phản ứng.




Tô Trí Nhược xoay người kiên quyết dứt khoát giống như đem xương cốt cứng rắn đều bẻ gãy, lại liên lụy đến cơ bắp, máu tươi đầm đìa, làm cho người ta chỉ nhìn lên bóng lưng của anh ta đã cảm thấy đau (ý nói anh ấy xoay người mạnh quá, cái này là ví von thôi nhé, chứ anh ý chả bị sao cả)



Lục Tiểu Phong sửng sốt, lập tức hiểu được yêu nghiệt này hiểu lầm, đang muốn đuổi theo, đúng lúc cấp bách khóa áo lại mắc vào trong cán vali, lôi kéo một phen suýt nữa đem khóa kéo kéo gãy, cuối cùng sau khi thoát ra, Lục Tiểu Phong dường như lấy ra tốc độ như năm xưa đuổi bắt tội phạm chạy thẳng xuống lầu. Nhưng thời điểm khi nàng đuổi đến nơi, Tô Trí Nhược đã khởi động ô tô.



“Chờ một chút!”



Mắt thấy chiếc Lamborghini kia sắp đi mất, Lục Tiểu Phong nhanh tay lẹ mắt nhặt một hòn đá ném tới, vừa lúc đập vào sau mai xe, một giây sau, tiếng hãm phanh mãnh liệt xuyên thấu cả vùng trời khu nhà, tiếp theo bánh xe hung hăng lưu lại trên mặt đất một vệt đen dài.Tô Trí Nhược vội vàng từ trong xe đi xuống, không thể tin được nhìn cái mai sau xe, sắc mặt khó coi tới cực độ: “Cô làm cái gì vậy?” (đụng đến “vợ” anh rồi =.=”)



“Anh vội vã đi như vậy là sao, tôi còn có lời muốn nói.”



Trên mặt Tô Trí Nhược phủ một tầng sương, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp có một chút sắc bén lại càng phát ra vẻ lạnh nhạt, hình như anh ta cố ý muốn đem vẻ mặt của mình giấu đi, thật không ngờ như vậy trái lại càng bộc lộ cảm xúc ở đáy lòng anh ta ra ngoài.



Lục Tiểu Phong thầm thở dài, làm sao bây giờ, anh ta kiêu ngạo như thế, lại bị nàng tàn nhẫn làm tổn thương tự tôn như vậy, nàng nên làm sao để dỗ dành đứa trẻ lớn kiêu ngạo này trở về đâu.



“Tôi chưa có chuyển đi. Chỉ là… đi về nhà.” Lục Tiểu Phong ngồi xuống ghế hành khách.



“Quay về …nhà?”



Lục Tiểu Phong cười yếu ớt nói: “Uhm, bởi vì thật sự một mình không thể giải quyết, cho nên đi về một chuyến, sau đó, nghĩ thông suốt hết chuyện này.” Nàng nghiêng đầu, nhìn chỗ trống bên cạnh mình vỗ vỗ: “Lại đâu, tôi có mấy lời muốn nói với anh.”



Bản năng Tô Trí Nhược kháng cự, cứ đứng thẳng nguyên tại chỗ, nhìn thẳng tầm mắt của cô ấy: “Không cần, nếu lại là những lời này, cô không cần nói nữa, tôi đều hiểu rõ.”



Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, lập tức thở phào hội hơi, sương mù màu trắng hội tụ, tản ra, cũng như tâm tình của nàng trong khoảng thời gian này.




“Tôi nói rồi, tôi và anh bất luận là thân phận, tuổi tác đều có chênh lệch, giữa chúng ta là không thể nào.”



Tô Trí Nhược bị đâm chúng chỗ đau, lớn tiếng ngắt lời cô ấy: “Đủ rồi, tôi đã nói tôi biết rồi.”



Hắn quay người lại mở cửa xe, không muốn tiếp tục ngốc nghếch nữa, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên khéo theo ngữ điệu nặng nề: “Đó là nói chính tôi, không phải nói anh. Anh giống như một tờ giấy trắng, nhưng tôi thì không phải. Anh có thể có mười phần sức lực để yêu đương, nhưng tôi có thể chỉ có năm phần, thậm chí ít hơn,có lẽ thật lâu lâu say này, tôi vẫn còn không có cách nào lấy ra hết sức để thích anh.”



Động tác của Tô Trí Nhược dừng lại, từ từ xoay người.



Lục Tiểu Phong không có ý thức sờ sờ cổ tay, bộ dạng nói chuyện có chút khó khăn: “Tôi đã nói với anh chồng của tôi ở trong lòng tôi, nói nghe có vẻ hay giống như tôi rất yêu anh ấy, nhưng trên thực tế tôi đối với anh ấy cũng không tốt, tôi làm tổn thương anh ấy. Con người chỉ có khi mất đi mới biết quý trọng. Nếu không muốn hối hận, như vậy liền dứt khoát không nên ham muốn quyền lực, như vậy cũng sẽ không mất đi.”



“Cho nên cô không hề tin tưởng tình yêu?” Tô Trí Nhược nhíu mày.



“Không, tôi không tin bản thân mình. Chỉ là, tôi sợ tôi sẽ hối hận.” Bộ dạng nàng cười khổ làm cho người ta cảm thấy được trên người nàng có một vết thương khổng lồ đang đổ máu, “Có thể tôi sẽ luôn đeo gánh nặng quá khứ trên lưng, cũng có thể không có cách nào toàn tâm toàn ý thích anh, hiện tại anh có thể lựa chọn ở lại hoặc là chuyển đi, nghĩ kỹ, một khi đã quyết định…”




“Những lời này nên là tôi hỏi cô.” Tô trí Nhược đi đến trước mặt Lục Tiểu Phong ngồi xổm xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm giác sắc lạnh: “Nếu muốn tôi ở lại, sẽ không lại đổi ý, cô cũng nói, bổn đại gia là một tờ giấy trắng, là phẩm chất hiếm có, đồ đã nhận không thể trả lại. Nếu cô còn dám nói gì như chuyển ra ngoài, lời nói quá đáng như chia tay, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”



Mắt hắn u ám, lời nói có chút hung dữ, chỉ có điều, nếu kiểm tra tay của hắn liền phát hiện ra, mười ngón tay lạnh so với nhiệt độ không khí ban đêm còn thấp hơn mấy lần. Tâm của hắn hiện tại vì đóng băng quá lâu, đột nhiên có ánh mặt trời, ngược lại làm cho người ta không thể thích ứng, giữa nóng lạnh quá mức không ngừng run lên.



Lục Tiểu Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức tiếp thu ý kiến của Tô Trí Nhược, không khỏi cười thở dài một hơi.



Tô Trí Nhược cố ý sa sầm mặt: “Cười cái gì mà cười, tôi đang rất nghiêm túc.”



Lục Tiểu Phong ngừng cười, gật gật đầu: “Uhm, tôi cũng rất nghiêm túc như vậy.”



Tô Trí Nhược nhíu mày, hắng giọng một cái, cô ấy cũng nói nghiêm túc với hắn, ngược lại hắn có một chút khẩn trương, không phải, hắn rất khẩn trương. Hắn chăm chú nhìn tay Lục Tiểu Phong, theo bản năng lại ho hai tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ lên kì lạ. Thời điểm mặt hắn đỏ đặc biệt đẹp, có loại hình dáng của hồ ly khó chịu cùng đáng yêu.



Lục Tiểu Phong ngồi không nhúc nhích, nhìn anh ta nghĩ xem phải làm sao bây giờ.



Tô Trí Nhược đi chầm chậm, vươn tay, giống như hạ tất cả quyết tâm, kéo tay Lục Tiểu Phong lập tức đem cô ấy ôm vào trong lòng.



Hai tay nắm cùng một chỗ mới phát hiện hóa ra tay của đối phương cũng lạnh như vậy, nhưng sau khi chạm vào nhau từ từ có nhiệt độ, loại nhiệt độ này xuyên qua làn da tiến vào máu, nhanh chóng hướng thẳng về phía trái tim.



“Này,” Giọng nói lúc hắn căng thẳng cũng rất dễ dàng dùng giọng điệu mạnh mẽ: “Tôi muốn sửa chữa một chút.”



Lục Tiểu Phong thấy lạ nhưng không trách: “Cái gì?”



“Tôi 27, không phải 26, không có kém cô 4 tuổi.” Đối với vấn đề này hắn vẫn canh cánh trong lòng rất lâu.



“3 tuổi vẫn còn là một sự khác biệt.” Nàng chân thành nói.



Nàng nghe thấy giọng nói lý sự của anh ta: “Cái này không đáng kể… sau này không được đề cập đến vần đề này.”



“Được.”



Lục Tiểu Phong tựa vào đầu vai anh ta, một lúc lâu, lại nghe thấy anh ta ậm ờ hỏi: “Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?”



Lục Tiểu Phong nhìn lên ngọn đèn ấm áp trong phòng khách ở trên lầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Tôi thích hương vị anh lưu lại ở trong nhà.”



Nàng không có nghe được câu trả lời của anh ta, lại bị anh ta ôm chặt hơn nữa.