Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh - Chương 35




Khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, Tô Trí Nhược đang ngồi ở trên ban công không biết đang làm cái gì, trong nhà không bật đèn, TV lại tự nói một mình. Nhưng mà vừa vào cửa phả vào mặt là sự tĩnh lặng.



“Tôi đã về.” Lục Tiểu Phong một bên cởi giày, một bên bật đèn lên.



Người ở trên ban công một lát sau mới có phản ứng, Tô Trí Nhược đứng lên, anh ta dựa vào khung cửa bên cạnh, phía sau là một khoảng bóng đêm, không thấy rõ được vẻ mặt.



“Tôi có chút không khỏe, đi nghỉ trước.” Lục Tiểu Phong mệt chết đi được, không có hơi sức nói thêm điều gì, lê bước mở cửa phòng.



“Chờ một chút.”



Lục Tiểu Phong quay đầu lại: “Có chuyện gì sao? Nếu như có chuyện, có thể để ngày mai nói hay không, hôm nay tôi thật sự không khỏe.”



Tô Trí Nhược từ trong bóng tối đi ra, vẻ mặt có chút thận trọng: “Tôi đã chuẩn bị cơm tối, ăn xong rồi hay đi nghỉ ngơi.”



“Không được, thật sự tôi rất mệt.”



Tô Trí Nhược ngăn cô lại, khăng khăng nói: “Vì mệt, nên phải ăn cơm. Chắc cô chưa có ăn cơm qua, tôi thấy anh ta không có đưa cô về.”



“Hôm nay tôi không đói bụng, thật xin lỗi.” Lục Tiểu Phong day nhẹ huyệt thái dương mệt mỏi nói.



“Không phải đi gặp Liêu Khả Nham sao, làm gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy?”



“… Say xe thôi.”



Tô Trí Nhược vừa muốn mở miệng, chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, anh ta không kiên nhẫn bắt máy điện thoại: “Alo, uhm… uhm, bây giờ? Được.”



Hắn ngắt di động nhíu nhíu mày: “Có nhiệm vụ.”



“Vậy đi nhanh đi.”



Tô Trí Nhược nhanh chóng thay quần áo, nhưng mà trước khi đi kéo Lục Tiểu Phong lại gằn từng tiếng nhắc nhở: “Nhớ rõ nhất định phải ăn cơm.”



Lục Tiểu Phong bị anh ta bất ngờ dùng vẻ mặt nghiêm túc khiến cho không dám tiếp tục từ chối: “Biết rồi. Ăn xong sẽ nghỉ ngơi.”



Tô Trí Nhược vẫn còn không yên tâm, lúc gần đi quay đầu lại nhìn vài lần.



Thời điểm này trong phòng chỉ còn một mình nàng, sức lực toàn thân lập tức bị rút hết, các bộ phận trên người cũng bắt đầu phát đau, chỗ cổ tay phải đau đớn như bị thiêu cháy làm cho tay nàng luôn ở trong trạng thái run rẩy, đối mặt với một bàn đồ ăn nàng căn bản không thể hạ tay xuống được.





Chuông điện thoại lại vang lên, Lục Tiểu Phong vừa nhìn, trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Yêu nghiệt”.



“Ăn chưa?”



Lục Tiểu Phong không khỏi buồn cười, có phải anh ta đoán chắc nàng sẽ không ăn được hay không: “Đang muốn ăn.”



“Không muốn cũng nên ăn một chút, vừa rồi quên không nói nhiệm vụ lần này có thể lại mất vài ngày, một mình cô không nên chỉ nấu mỗi mì tôm ăn.”



Tô Trí Nhược nói đâu ra đấy, khiến cho Lục Tiểu Phong cảm giác mình như học sinh tiểu học đang được thầy chủ nhiệm răn dạy: “Hôm nay tại sao anh lại lải nhải nhiều như vậy.”



Tô Trí Nhược đột nhiên im bặt, một lát sau vội thét lên phân trần: “… Là tôi lo lắng tôi không… không… cô ở nhà lại làm cho trong nhà giống như bãi rác… Thôi ăn cơm đi, cúp máy đây.”




Lục Tiểu Phong lại bưng bát cơm lên, hít một hơi thật sâu, cầm đôi đũa lên, sự lo lắng vừa rồi vẫn tích tụ ở trong ngực giống như được tiếng thét bất chợt của anh ta làm cho thư thái đi không ít. Đột nhiên nàng rất cảm ơn Tô Trí Nhược về điều này, ít nhất không phải một mình nàng đối mặt với căn phòng trống vắng, anh ta nói rất đúng, cơm còn phải ăn, ăn no mới có thể suy nghĩ, sau khi suy nghĩ mới có thể đưa ra nhận định chính xác.



Tiêu Duy, cuối cùng anh ta cũng đã trở lại.



Bố trí nhiều hơn nữa cũng không tóm được nhược điểm của anh ta, giây phút cuối cùng vẫn có cách đem tội danh rũ bỏ hết sạch, sau đó biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.



Người đàn ông này, vì sao lại trở lại?



Tiêu gia là đại gia không khác gì Tăng gia, Tạ gia, Nam Cung gia, Nghê gia, nhưng sở dĩ không được xếp vào một trong tứ đại gia tộc là bởi vì họ có nền móng là xã hội đen, cho dù những năm gần đây Tiêu lão gia luôn cố gắng tẩy trắng (giống rửa tiền) sản nghiệp của gia tộc, nhưng vẫn không cách nào xóa hết dấu vết này. Nhất là sau khi chuyện của Tiêu Duy phát sinh năm năm trước, ông ta không thể không xuống núi lần nữa sử dụng lực lượng trước kia của mình đem cháu mình cứu ra từ trong dầu sôi lửa bỏng. Điều này cũng để lộ quan hệ giữa Tiêu gia cùng thế lực trong thế giới ngầm vẫn chưa hoàn toàn tách rời.



Lục Tiểu Phong viết lên trên vở hai chữ Tiêu Duy này, sức lực rất nhạnh làm cho tờ giấy lập tức bị rách, nàng lại viết bên cạnh tên này chữ Liêu Khả Nham, vẽ một kí hiệu nối liền hai cái tên đó, hai người bọn họ là anh em họ ngoại. Như vậy Tiêu lão gia chính là ông ngoại của Liêu Khả Nham, nghĩ đến quả thật trước kia Tiêu Duy cũng từng kể qua với nàng có một cậu em họ đang du học nước ngoài, bây giờ biết được người này chính là Liêu Khả Nham.



Lần trước Nghiêm Đội nói qua bên phía Tiêu Duy bắt đầu có động tĩnh, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Tiêu Duy mà nói người đàn ông này không phải loại dễ dàng chịu thua, công ty của Khả Nham tám phần có quan hệ với anh ta. Hôm nay Liêu Khả Nham nói tình cảm anh em bọn họ tốt lắm, vậy có phải anh ta cũng biết đến hoạt động của Tiêu Duy không, hay là chính anh ta cũng có vấn đề?



Tiêu Duy, chỉ vừa nghĩ tới cái tên này nàng đã cảm thấy đau lòng, tựa như quả cầu gai lăn qua một lần ở trong lòng nàng.



Trên cuốn lịch để bàn chỉ có một con số vẽ vòng tròn màu đỏ, ở bên trong màu đen lộ ra vết máu khô biểu hiện cảm nhận phía sau.



Cái ngày kia năm nay lại tới rồi.



Lục Tiểu Phong đem lịch để bàn kéo đến trước mặt nhìn chằm chằm vào cái vòng tròn màu đỏ, tay trái dùng sức nắm chặt cổ tay phải.



“Mày là Lục Tiểu Phong.” Lục Tiểu Phong dùng tay lấy tờ giấy trên bàn xé nát, “Mày không phải là Mông Sa.”




Mông Sa quen biết Tiêu Duy, Lục Tiểu Phong không biết Tiêu Duy.



——————————————–



Lần này cùng một lúc phá ổ cờ bạc, giai đoạn trước bọn họ đã âm thầm điều tra rất lâu, thăm dò rõ ràng tình hình bên trong của đối phương rồi sau đó quyết định mai phục hành động. Tô Trí Nhược bởi vì chuyện đã một lần bắn trượt vốn dĩ không nên tham gia hành động bắt bớ nhanh như vậy, nhưng Nghiêm Đội khăng khăng dẫn cậu ta theo. Đối phương là một đám phạm tội hình sự nhiều lần, làm việc rất cẩn thận, cũng không tổ chức đánh bạc cố định ở một chỗ, địa điểm lần này cũng là có người âm thầm báo lên, Nghiêm Đội cố ý ngầm bày ra lớp lớp lực lượng cảnh sát ở bên ngoài, đảm bảo chắc chắn ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt. Tô Trí Nhược trong lúc hành động im lặng ít lời hiếm thấy, gặp chuyện đặc biệt bình tĩnh, cho dù đối mặt với phản kích đột ngột của đối phương cũng xử lí rất gọn gàng.



Tô Trí Nhược trở về trong cục suốt đêm thẩm vấn nghi phạm, ngày hôm sau giao ban, sau khi hắn bàn giao xong vội cầm chìa khóa xe lao ra bên ngoài.



Quan Quân Đình nhìn thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của cậu ta không khỏi cười nói: “Xem ra tiểu tử này thật sự không có bị ảnh hưởng bởi sự kiện kia.”



Nghiêm Đội đang xem báo cáo, nghe như thế lại nói: “Cậu ta là loại người càng áp lực càng mạnh mẽ, thật đáng quý.”



Mặt trời vừa ló lên ở chân trời, trên đường còn chưa có nhiều xe cộ, Tô Trí Nhược về đến nhà rất nhanh. Hắn ở trước cửa nhà hít một hơi thật sâu, lúc này Lục Tiểu Phong có lẽ đang ôm máy tính viết linh tinh này nọ, Tô Trí Nhược một bên khinh bỉ chính mình, một bên đè nén trái tim đập cho chậm lại mới mở cửa vào nhà.



Nhưng mà, phòng khách lại không có bóng dáng như dự đoán, nhìn lại thấy cửa phòng Lục Tiểu Phong đóng chặt, có lẽ còn đang ngủ. Tô Trí Nhược tắm rửa xong trở về phòng ngủ, mấy ngày qua tập trung tinh thần cao độ làm cho hắn rất mệt mỏi, chỉ trong chốc lát liền chìm vào mộng đẹp, cảm giác ước chừng ngủ cả một ngày, đợi khi hắn tỉnh lại bên ngoài đã tối đen.



Tô Trí Nhược rời giường đi ra ngoài, lại phát hiện trong phòng khách vẫn trống không như trước, cửa phòng Lục Tiểu Phong vẫn đóng chặt như cũ. Tô Trí Nhược thử gõ cửa: “Lục Tiểu Phong?”



Đợi một lát, bên trong không trả lời.



Tô Trí Nhược nhìn sắc trời lại nhìn phòng khách, phòng ăn có vẻ như chưa có người động đến, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Lục Tiểu Phong, một lát sau, trong phòng Lục Tiểu Phong truyền ra tiếng chuông kinh khủng kia, tiếng chuông vang lên thật lâu, chỉ là không ai bắt máy. Nhất định cô ta ở trong phòng, Tô Trí Nhược đột nhiên nhớ lại lời hôm đó trước khi đi Hạ Kỳ có nói với hắn.



“ Vài ngày nữa chính là ngày giỗ của chồng cô ấy, thời gian này hàng năm cô ấy rất không bình thường, điển hình nhất của triệu chứng chính là đột nhiên bệnh nặng một trận, hơn nữa cảm xúc thực sự không ổn định, tốt nhất anh nên để ý một chút.”




“Lục Tiểu Phong!”



Cửa bị kháo từ bên trong, Tô Trí Nhược dùng sức đập cửa phòng, nhưng mà bên trong không có chút động tĩnh nào. Anh ta dứt khoát xô cửa tiến vào, trong phòng tối om, bầu không khí bức bối vì lâu không có gió thổi vào, ánh mắt Tô Trí Nhược dần quen với bóng tối, rất nhanh nhìn thấy người năm trên giường.



“Ê, cô làm sao vậy?”



Tô Trí Nhược ngồi xổm xuống bên giường, bật đèn ở đầu giường lên, cả người lục Tiểu Phong như con tôm khô cuộn tròn ở trong chăn, mày cau chặt, môi mất tự nhiên đỏ lên, sắc mặt vô cùng khó coi.



Lục Tiểu Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong ánh mắt như phủ thêm một lớp màng, mờ mờ ảo ảo, cô ta yếu xìu nói: “Anh xô phá hỏng cửa phòng của tôi.”



Tô Trí Nhược sờ trán Lục Tiểu Phong, nhiệt độ lòng bàn tay nóng hầm hập, cả người cô ấy đều đang rét run, cả người cũng rất nóng.




Tô Trí Nhược không khỏi vội la lên: “Tôi mới đi ra ngoài có vài ngày, làm sao cô lại biến thành hình dạng như thế này?”



Ánh mắt Lục Tiểu Phong không có tiêu cự nhìn về phía trước, mỗi một chữ nói ra đều thở ra hơi nóng: “Không có việc gì, anh không cần phải xen vào.”



Tô Trí Nhược nhìn thấy bên cạnh đầu giường là mấy viên thuốc nằm rải rác, trong cốc nước sớm đã không còn giọt nước nào, trên sàn nhà còn có cặp nhiệt độ nằm lăn lóc.



“Không được, phải đi bệnh viện.”



“Không cần.” Lục Tiểu Phong rụt vào trong chăn.



Tô Trí Nhược dùng tay gạt chăn bên trán của cô ấy ra, cố quyết tâm khuyên nhủ: “Nghe lời, tôi đưa cô đi bệnh viện, chỉ cần truyền chai nước sẽ thấy dễ chịu rất nhanh.”



Lục Tiểu Phong bất ngờ bướng bỉnh, chui đầu vào trong chăn: “Không cần, không đi, anh ra ngoài đi.”



Tô Trí Nhược tức giận: “Lục Tiểu Phong, cô muốn bị sốt đến chết như vậy sao?”



“A”. Lục Tiểu Phong đột nhiên cười cười, trên khuôn mặt được chăn phủ lên là bi thương vô tận: “Không chết được.”



Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, Tô Trí Nhược mím chặt môi, đột nhiên lạnh mặt đứng dậy, lập tức đem cả người Lục Tiểu Phong đang quấn trong chăn bế lên.



Lục Tiểu Phong rốt cuộc cũng phải thò đầu ra, cố sức nói: “Anh làm gì vậy?”



Tô Trí Nhược cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, bước đi ra khỏi cửa phòng.



“Thả tôi xuống.”



Tô Trí Nhược tiếp tục đi.



“Tô Trí Nhược, thả tôi xuống.” Lần đầu tiên Lục Tiểu Phong lớn tiếng như vậy với anh ta.



Tô Trí Nhược sửng sốt, đứng ở trước của chính tìm chìa khóa.



Lục Tiểu Phong chóng mặt một hồi, choáng váng dựa vào trên người Tô Trí Nhược, nhưng trên miệng vẫn bướng bỉnh như trước: “Tôi không cần anh quan tâm, chỉ cần tiếp tục ngủ một giấc liền sẽ không có việc gì.”



Tô Trí Nhược dừng lại, dường như nói qua kẽ răng: “Lúc trước không có tôi, tôi mặc kệ cô làm gì dày vò bản thân mình, nhưng bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô tiếp tục như vậy nữa.”