Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2897: “Sắp đến Thành sa mạc rồi."




“Mẹ kiếp, người trưởng Xuyên Sơn Giáp ta đây là loại tiểu nhân vứt bỏ đại ca không thèm quan tâm sao?" Xuyên Sơn Giáp buồn. bực hô lên một câu, sau đó bắt đầu cười đùa cợt nhả: “Thế nào rồi? Có phải là đi gặp hai cô nương phía sau bức rèm che không?".

“Ta đã nghe ngóng kĩ cho người rồi, một người là đại tiểu thư của nhà họ Tô, một người là nha hoàn thiệp thân của cô đại tiểu thư ấy. Mặc dù chỉ là một nha hoàn nhưng cũng không thể xem thường, tiểu thư nhà họ Tô vẫn luôn coi nàng như chị em, gia tộc họ Tô cũng coi nàng như con gái nuôi của



mình. Hơn nữa ta còn nghe nói, hai người này đều là những đại mỹ nhân đỉnh cấp, thanh danh vang vọng khắp sa mạc này." Xuyên Sơn Giáp càng nói lại càng hưng phấn, dường như sắp chảy nước miếng ra đến nơi rồi.

“Đã quên Tiểu Tiên Nhi của người nhanh như vậy rồi sao? Người nghe ngóng những chuyện tầm phào này ở đâu vậy?"

“He he, một trận thành thần, ngươi hẳn là không biết, mấy tên công từ đó tối nay phải gọi là thay đổi thái độ nhanh như trở mặt, không dám đến gõ cửa phòng người, nhưng lại sắp gõ nát cửa phòng ta rồi."

“Loại tình huống này, ta vừa hỏi thì ai không đáp chứ?" Xuyên Sơn Giáp đắc ý nói.

“Phải rồi, người biết gì không? Nhà họ Tô này lại lịch không nhỏ đâu, là gia tộc lớn số 1 số 2 trên sa mạc ngàn dặm này đấy. Nếu nói khu vực Trung Nguyên là thế lực của ba gia tộc lớn, vậy thì trên sa mạc ngàn dặm này, nhà họ Tô là một trong hai gia tộc thống trị."

Hàn Tam Thiên cười nhẹ: “Còn một gia tộc khác chính là nhà họ Phương ở Thành sa mạc đúng không?"

“Mẹ kiếp, người chỉ mới gặp hai cô nương

đó một lát mà nhanh như vậy đã biết hết tình huống của nơi này rồi sao?" Xuyên Sơn Giáp sửng sốt nói.

Hàn Tam Thiên xem thường liếc mắt nhìn hắn ta một cái, không nói gì, cũng lười tiếp tục để ý đến hắn ta.

“Được rồi, đồ nhiều chuyện, thời gian không còn sớm nữa, nếu không có việc gì khác thì mau cút về nghỉ ngơi đi." Hàn Tam Thiên nói xong, lấy một chiếc chăn từ trên ghế dài, làm ra vẻ muốn nằm xuống.

“Ta đã hỏi rõ rồi, bọn họ muốn đi đến Thành sa mạc ở phía Bắc, chúng ta vừa hay cũng

thuận đường, có thể đi nhờ xe của bọn họ, sau đó lại tách ra đi riêng"

“Cút!" Hàn Tam Thiên lạnh lùng buông một câu.

Những chuyện này Hàn Tam Thiên đã sớm biết được trong quá trình trò chuyện với Tô Nhan, chẳng lẽ lại còn cần tên nhãi kia phí lời sao?

Sau khi đuổi Xuyên Sơn Giáp đi, Hàn Tam Thiên lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

cũng không biết là do Nữ nhân tương uống

đêm qua tác dụng chậm quá mạnh, hay là do Hàn Tam Thiên đã quá mệt khi phải đi bộ trong sa mạc cả một ngày mà mãi đến tận giữa trưa ngày hôm sau, khi từng đợt tiếng trống vang lên trên thuyền hoa thì anh

mới giật mình thức dậy, lập tức vội vã chạy tới tầng trên cùng của thuyền.

Lúc này tất cả mọi người đều đã xuất hiện, bao gồm cả Viên công tử đã bị Hàn Tam Thiên đánh cho tơi tả.

“Có chuyện gì vậy?"

“Sắp đến Thành sa mạc rồi." Có người khẽ nói.

Ngẩng đầu nhìn, trên sa mạc xa xa vẫn biển. cát vàng mênh mông vô tận, ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt, không khí phía xa dường như đều đã bốc hơi, liên tục cuộn trào.

“Nào có thành gì?" Xuyên Sơn Giáp hơi nheo mắt nhìn về phía trước, cảm thấy kỳ quái không thôi.

Nói thật là, không chỉ Xuyên Sơn Giáp nghi ngờ mà ngay cả bản thân Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.