Nhưng ngay cả Viên công tử là nhân tài kiệt xuất mà bây giờ cũng phải thành thật bị đánh bại dưới một quyền của Hàn Tam Thiên thì ai còn dám loạn động mảy may?
"Nếu chư vị cũng không có ý kiến, ta cũng không có ý kiến. Người đâu?"
Vừa mới nói xong, nàng nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nhất thời, tám người gồm bốn nam bốn nữ diện trang phục lộng lẫy, mỗi người bưng một cái khay được đậy vải đỏ, trên mặt mang ý cười, chậm rãi đi ra.
Tám người xếp thành một hàng, đứng ở phía trước rèm châu, sau đó hai nữ hầu mà trước đây rót rượu đi tới, xốc vải đỏ của khay trong tay tám người lên.
Nhất thời, toàn bộ đại sảnh trong thuyền hoa đều trở nên chói sáng dị thường.
Từ trái sang phải, trong mỗi một cái khay đều là các loại kỳ trân dị bảo sáng lấp lánh.
Viên kim cương màu sắc huyết hồng to như đầu một con khỉ, huyền bằng lóng lánh màu lục hiếm thấy, còn có đủ loại đồ tốt không gọi nổi tên.
Cho dù Hàn Tam Thiên không biết, nhưng cũng coi như là thổ hào bước chân vào phòng đấu giá, chỉ bằng những kinh nghiệm này, anh cũng đã có thể phán định, tám phần đồ vật này mỗi một phần đều có giá trị liên thành, nếu như đồng thời ở cùng một chỗ thì chỉ có thể là người giàu có một phương.
"Công tử, mời." Hai nữ hầu nhìn Hàn Tam Thiên mỉm cười, sau đó mỗi người tự tránh ra một bước, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hàn Tam Thiên khẽ chau mày: "Cho ta?"
Hai nữ hầu gật gật đầu, cười nói: "Đây là phần thưởng của người thắng cuộc, nhưng cũng là...
"Phát tài, phát tài rồi." Hai nữ hầu còn chưa dứt lời thì tê tê đã điên cuồng chạy tới, nhìn xem tám khay kỳ trân dị bảo, trong mắt tên ngốc này tản ra ánh sáng thuộc về kẻ mê tiền.
Mặc dù hắn biết Hàn Tam Thiên rất có tiền, nhưng hắn không biết Hàn Tam Thiên đến cùng có nhiều tiền thế nào, mà tám khay kỳ trận dị bảo trước mắt chính là tài phú to lớn vô cùng, tê tê đương nhiên sẽ không khách khí.
"Tê... Yêu quái Hoàng Sa ." Mắt thấy tên ngốc này đã chạy đến trước mặt tôi tớ, nhìn vàng bạc châu báu yêu thích không buông tay, Hàn Tam Thiên tranh thủ thời gian quát bảo hắn ngưng lại.
Hàn Tam Thiên có chút khom lưng, nhìn bên trong rèm châu nhẹ giọng mà nói: "Cái gọi là vô công bất thụ lộc, những vật này tại hạ cũng không cần."
"Còn như cái gì mà thi tài so thơ, là ta vô ý.". Hàn Tam Thiên lắc đầu.
Đấu văn anh vốn không tham gia, đấu võ cũng là bị ép bức và bất đắc dĩ, anh càng không có bất kỳ hứng thú gì.
"Vô luận là hữu ý hay vô ý, công tử từ đầu đến cuối thắng được cuộc tranh tài, đã như vậy thì dựa theo quy định, những vật này liền là của ngài." Bên trong rèm châu phát ra âm thanh nói khẽ.
Vật quý giá, sao có thể tùy ý thu lấy.
"Ngài không cần, nhưng có lẽ tiểu nữ cần, cho nên, còn xin ngài nhận lấy."
"Ai nha, ta nói Hàn... Tê tê, ngươi có phải ngốc hay không?" Tê tê mấy bước đi tới, sau đó buồn bực nhìn qua Hàn Tam Thiên, nói: "Có đồ vật tặng không sao lại không muốn?"