Huống hồ, có thể bị mình hạ đến phun rượu cũng không phải chỉ có một tên này.
TAL
Mặc dù công tử Hắn Viên văn tài hơn người, nổi danh một phương, nhưng võ thuật của hắn cũng cao minh, chỉ là nhiều khi hắn dốc lòng với văn học nên không muốn thể hiện vũ lực mà thôi.
Bởi vì đối với Viện công tử hắn mà nói, đạo giết người không tính là gì, ngòi bút giết người mới là thật sự cao thủ.
Hắn thích loại khiêu chiến này, cũng vui vẻ với trong đó.
Hắn căn bản không đem tê tê để vào mắt, người vừa rồi vừa thể hiện tài năng chính là Hàn Tam Thiên, đương nhiên mục tiêu của Viên công tử cũng là Hàn Tam Thiên.
Đánh người phải đánh mặt, đây mới là đánh trúng chỗ yếu.
"Làm sao? Sợ rồi?" Viên công tử nhìn qua Hàn Tam Thiên, không khỏi lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, đấu văn thì có thể, đấu võ tổn thương hòa khí không nói, còn tồn thương thân thể, huống hồ chúng ta là kẻ ngoại lai."
#
"Con mẹ nó, ngươi sợ thì nói là sợ, còn con
mẹ nó tìm một đống lý do?" Có người nhất thời tức giận vỗ bàn quát Hàn Tam Thiên.
"Nói không sai, người là đồ hèn nhát, phế vật, có ngon thì đến đánh một trận."
"So tài xem hư thực mới thật sự là anh hùng, người đến cùng có phải là nam nhân hay không?"
Đối diện với mấy người trừng mắt la hết, Hàn Tam Thiên chỉ lắc đầu, sau đó giơ chén. rượu lên liền muốn uống rượu.
"Ngươi uống cái gì mà uống?"
Đột nhiên vào lúc này, một cánh tay ngang ngược lập tức đánh văng chén rượu trong tay Hàn Tam Thiên xuống đất.
Trong lúc nhất thời, chén rơi xuống vung vẩy khắp nơi.
Mà trong ánh mắt Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu có chút chút lửa giận.
Thân là khách nhân, Hàn Tam Thiên không muốn gây phiền toái, nhưng đối phương liên tục ép bức, cho dù cho tới bây giờ cũng không có ý tứ bỏ qua cho Hàn Tam Thiên.
Chuẩn xác mà nói, bọn hắn cũng không tính sẽ buông tha anh.
Tê tê cũng rõ ràng giật mình, hắn nhìn thấy lửa giận trong mắt Hàn Tam Thiên, cũng
biết là vài chuyện có chút đáng sợ có thể sẽ phát sinh.
"Cứ đâu văn thì không chịu, nhất định phải đấu võ, các ngươi đúng là hết thuốc chữa, thật sự là hết chuyện để nói, ai da." Tê tê bất đắc dĩ lắc đầu.
Tìm Hàn Tam Thiên đấu võ, có khác gì nghịch đại đao trước mặt quan công chứ?
Khác biệt duy nhất có lẽ là đạo của Quan Công dài mười mấy mét, mà đạo của những người này là loại dùng để gọt vỏ hoa quả...
"Ngươi muốn đấu như thế nào?"
"Ta tùy ý." Hàn Tam Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
"Được, lời này là người nói." Viên công tử lạnh giọng cười nói.
Thật đúng là sợ người không dám nhận chiêu, đến lúc đó không thể nhục nhã người, mà bây giờ người lại dám tự rước lấy nhục nói tùy tiện đầu thế nào cũng được?
"Vậy thì phải chơi lớn, như thế nào?"
+
"Không hạn chế đấu võ, hay nói đúng hơn là không hạn chế chiêu thức, không hạn. chế kỹ xảo, không hạn chế binh khí, mọi thứ đều không giới hạn, quan trọng nhất chính là, không hạn chế cả sống và chết, người dám không?" Viên công tử cười lạnh nói.
"Không hạn binh khí thì thôi không cần." Hàn Tam Thiên nói.
"Thế nào? Sợ bị chém chết sao?" Có người cười nói.
"Không có, chỉ là đối phó các ngươi, ta không cần binh khí." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
"Ngông cuồng."
Viên công tử quát lạnh một tiếng: "Người ngông cuồng cuối cùng sẽ phải trả giá đắt."
"Thật sao?" Hàn Tam Thiên khẽ cười nói.
"Hãy đợi đấy, người đâu, bày sẵn bút mực." Hắn lớn tiếng hô to, lập tức có người chạy đi lấy bút mực, lúc này, hắn nhìn qua Hàn Tam Thiên, cười nói: "Đao kiếm không có mắt, nội lực càng khó mà hoàn toàn thu không tự nhiên, cho nên ký giấy sinh tử, không chết không dừng lại, nhưng mà cũng có một loại phương pháp có thể không cần chết."
"Ô?"
"Đó chính là có người nhận thua lại sợ chết, quỳ xuống dập đầu gọi ông nội."
Đám người cười vang, mà gần như cũng vào lúc này, giấy bút mực cũng bị người cầm tới...