"Hai nô tỳ các ngươi, điện, điện hết rồi, các người muốn nghe lời một tên nhà quê đúng không? Không nghe lời của chúng ta đúng không? Được lắm, chờ đó, chờ đó cho ta, ta sẽ nói cho tiểu thư nhà các ngươi biết." Một người tức giận uy hiếp nói.
Chỉ là lúc này tên ngốc này hiển nhiên đã bị phẫn nộ làm cho hôn mê đầu óc, nữ nhi tương là rượu ngon cực phẩm, nếu như không có mệnh lệnh của tiểu thư, hai người nữ hầu bọn họ làm gì có gan dám lấy ra?
Quả nhiên, đối mặt với sự uy hiếp, hai thị nữ gần như mặt không đổi sắc, lạnh lùng mà nói: "Công tử xin cứ tự nhiên."
Nghe câu trả lời này, tên kia tức đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy.
Nhưng càng làm cho hắn phát điện hơn chính là Hàn Tam Thiên.
Rượu đã rót vào chén, tiếng nước thanh thúy vang lên khiến người nghe phát cuồng, nhưng vậy vẫn chưa xong, chỉ thấy tên ngốc này tiếp nhận chén rượu nữ hầu đưa lên, nhưng cũng không uống, chỉ bưng chén rượu, ngay trước mặt mọi người giơ qua gio lại rồi ngửi ngửi.
"Mùi rượu đậm đặc khiến người vừa ngửi cũng đã say, rượu ngon." Hàn Tam Thiên
nhẹ nhàng cười một tiếng, tuy động tác lơ đãng, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm qua đám người.
Hiển nhiên, đối với tất cả mọi người mà nói, đây chính là khiêu khích trần trụi.
"Hây da."
Đột nhiên, tên ngốc ai da một tiếng, sau đó chén rượu rơi trên mặt đất, rượu bỗng nhiên vung tung tóe.
Một động tác này khiến những người ở chỗ này trong nháy mắt càng thêm xù lông.
Có mấy người chịu không được, quay người đi vào bên trong sảnh, nhìn rèm châu phiền muộn mà nói: "Tô tiểu thư, ngươi nhìn xem, tên nhà quê này đang làm cái gì."
"Hắn thật sự to gan, lại dám làm đổ nữ nhi tương xuống đất, quả thực là phung phí của trời, loại người này quả thực đáng chết."
"Nói không sai, chỉ cần Tô tiểu thư người ra lệnh một tiếng, ta liền lập tức thay Tô tiểu thư người lấy mạng chó của hắn."
"Ngươi muốn lấy mạng chó của hắn?" Nghe xong lời này, tê tê vốn đã chuyển ổ không lâu hứng thú: "Hắc hắc, người nói thật
sao?"
Chỉ sợ suốt một đêm này, đây chính là trò cười duy nhất chân chính có thể khiến Hàn Tam Thiên lập tức giữ vững tinh thần.
NI
Đánh nhau với Hàn Tam Thiên?
Chuyện này không phải là trò cười thì là gì?
Nhưng ngay khi tê tê hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ra nói chuyện, lúc này Hàn Tam Thiên cũng đứng lên, có chút níu lại tên ngốc này, cười nói: "Động đao động thương làm gì? Có chuyện gì thì nói rõ ràng."
Hàn Tam Thiên chưa từng là loại người ở thể hiếp người, càng sẽ không bởi vì chút chuyện này thì liên động đao động thương với người khác, nhưng hành vi này của Hàn Tam Thiên lại làm cho một bọn công từ lúc đầu la rộng có chút sững sờ, trong nháy mắt trở nên yên lòng.
Chỉ là một bọn tham sống sợ chết mà thôi, nhưng lại muốn tìm chút lý do không dám thừa nhận.
Cho người giả bộ thì có làm sao?
"Nói rõ lí lẽ? Được, vậy người nói nghe thử xem đánh đổ nữ nhi tương trân quý xuống đất, người phải chịu tội gì?"
"Nói không sai, vật trân quý như vậy lại bị người làm đổ, tên nhà quê người chỉ có lấy cái chết tạ tội."
"Hôm nay, người chắc chắn phải trả giá nặng nề."
Một đám người phẫn nộ, nếu nhát gan chút sợ là đều có thể bị hù chết.
Nhưng hiển nhiên, người không nhát gan thì
cũng có một người như Hàn Tam Thiên đây, trên mặt không có bất kỳ ý e ngại nào, ngược lại dùng bộ dạng nhìn kẻ ngốc nói chuyện mà nhìn tất cả mọi người.
"Nữ nhi tương đương nhiên là rượu ngon, lãng phí thứ này, xác thực đáng chết." Hàn Tam Thiên như có điều suy nghĩ gật đầu, rồi mới bỗng nhiên ngẩng đầu cười một tiếng: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến các ngươi?"