Tiếng ca uyển chuyển, vũ đạo chậm rãi.
Mặc dù hai người Hàn Tam Thiên và tê tê lúc này hoàn toàn đang ngồi bên trong tiệc rượu, nhưng bởi vì bị cô lập cho nên xem ra thật giống như hai người bị xếp xó ngồi ở một góc nào đó.
Nhưng dù sao thì hai con người này căn bản không đem những thứ kia để vào mắt.
Sau khi rượu ngon món ngon được bày lên, vốn tê tê đang ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng nhìn sang Hàn Tam Thiên ăn uống thật tự nhiên, tê tê cũng quyết tâm liều mạng, đi ròng rã trong sa mạc cả một
ngày, ai mà lại không đói khát chứ?
Hai người điên cuồng càn quét, lúc nhìn xem ca múa tao nhã thì cả hai ganh đua, có thể nói là không hợp nhau, xem ra rất là phá hư phong cảnh...
Nhìn hai người như thế, một bang công tử thiếu gia nhao nhao khinh thường lắc đầu, có người khoa trương một chút thì trực tiếp lộ ra biểu cảm chán ghét.
Vốn là một nơi sang trọng tao nhã, tại sao lại xuất hiện hai tên rác rưởi phá hư phong cảnh như vậy chứ, nhà quê đúng là nhà
quê.
Khi ca múa hoàn tất, nhóm ca cơ chậm rãi lui xuống, lúc này ca khúc cũng uyển chuyển như là dòng suối nhỏ, chậm rãi dễ nghe.
Cả đại sảnh bên trong tương đối an bình, thỏa mãn hài lòng.
"Rượu vào thở ra, viên công tử vẫn luôn nổi bật ở đây, bây giờ nên đối câu rồi."
"Có tiểu thư nhà ta ra đề mục, chư vị công tử thiếu gia cứ yên tâm."
Vừa mới nói xong, nữ tử kia lại chậm rãi lên
tiếng: "Phù vân du tử ý."
"Tà dương du tử ý." Vị công tử nào đó nhẹ nhõm mà cười.
"Hay." Đám người lập tức khen ngợi.
"Núi xanh vốn không già, vì tuyết mà bạc đầu."
"Nước biếc vốn không gọn, vì gió mà lay động."
"Hay."
Lại là một trận tiếng khen, rất nhanh sau đó, nữ tử kia lại bắt đầu ra đề mục, mà chúng vị công tử cũng nhao nhao hưởng ứng, trong lúc nhất thời cả đại sảnh có âm thanh đối thơ không ngừng, tiếng khen không dứt.
"Ngươi có cảm giác đang đi dạo cái loại viện kia không?" Tê tê vừa nhồi vào miệng một con gà đất, vừa lầu bầu hỏi.
"Ngươi tên ngốc này, nhiều thức ăn như thế cũng không chặn nổi miệng của ngươi." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Ở đây cũng không tệ đúng không, có thức ăn, có rượu uống, còn có âm nhạc, ngẫu nhiên còn có thể nghe người ta tung hứng đối tho."
"Ai, mà nói chứ tên ngốc Hàn Tam Thiên ngươi nếu bàn về giá trị vũ lực thì tuyệt đối là tồn tại trâu bò nhất, cũng là một trong những người mà ta bội phục, nhưng nếu bàn về thơ ca thì người khẳng định không được đúng không?" Tê tê cười hắc hắc nói, nói xong tựa hồ còn cảm giác mình nghĩ rất đúng, nhịn trộm vui mừng mà nói: "Nếu không, cũng sẽ không cùng ta ngồi đây ăn ăn uống uống, như hai tên đần."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi mới uống một chén rượu.
Mà lúc này, đối thủ trong đại sảnh cũng từ đề mục đơn giản ban đầu biến thành
phương thức tuyệt diệu cao siêu.
"Trăng tròn trăng khuyết, trăng khuyết trăng tròn, năm năm tháng tháng, hoàng hôn sớm mai, đêm tối rồi cũng gặp ngày."
Câu này vừa mới nói ra thì một đám văn nhân nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ở mấy giây trước đó, cũng đã khiến rất nhiều người nghẹn nửa ngày, bây giờ, câu đối này càng khó hơn, không ít người đầu đầy mồ hôi, đâu còn nhàn hạ thoải mái như vừa rồi vậy.