Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2747




Chung quanh yên tĩnh vô cùng, Tần Sương mỏi mệt đứng dậy, có chút bối rối và lo lắng ngắm nhìn bốn phía.

Cách đó không xa, bên trên đóng phế tích, có hai bóng đen đối diện lẫn nhau.

Hai bóng đen lúc này lại là một cao một thấp.

Từ dáng người xem ra, thân hình của Hàn Tam Thiên không tính là cực cao, nhưng cũng không thấp, mà tên yêu quái Hoàng Sa kia mặc dù vẫn luôn còng lưng, nhưng dù sao hình thể cũng không nhỏ, không thể lại tạo thành một cục diện đối lập một cao lớn một nhỏ bé như vậy được.

Nếu như vậy thì chỉ có thể bởi vì...

Bọn hắn có một người đứng, một người đang quỳ.

Gió đêm thổi qua, Hàn Tam Thiên vẫn đứng chắp tay, ngọc kiếm trong ánh trăng phát ra tia lạnh lùng sáng ngời.

Nhưng trái lại, tê tê ở trước mặt Hàn Tam Thiên thì không tiêu sái như vậy, có thể nói là chật vật tới cực điểm.

Cả người mặt mũi bầm dập không nói, hai mắt gấu mèo khảm nạm trên khuôn mặt,

lúc đầu trên lưng có gai giáp, bây giờ trông thật giống như một con chó bị xù lông lên sau một trận mưa lớn như trút nước, trông cực kỳ hư nhược mới duy trì được hình dạng đại khái, hai lỗ mũi đến bây giờ vẫn còn chảy máu mũi, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.

Nếu như nói Hàn Tam Thiên vốn còn nương tay chỉ muốn bắt nó, tê tê mới còn có lực đánh một trận, còn nếu Hàn Tam Thiên hoàn toàn xuất toàn lực thì tên này trong nháy mắt sẽ còn trông tệ hơn thế này.

Dùng từ đập phát chết luôn để hình dung, một chút cũng không quá đáng.

Đau, toàn thân đều đau, cơ hồ đau đến cả người hắn nhe răng trợn mắt.

"Ngươi đến cùng... đến cùng là thần thánh phương nào?" Tê tê ngẩn khuôn mặt đỏ tía lên, không cam lòng nhìn qua Hàn Tam Thiên: "Người có thể đánh bại ta cũng không có mấy ai."

"Xuống địa ngục hỏi đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng khoát tay, ngọc kiếm trực tiếp đặt

trên cổ tê tê.

"Chờ một chút." Tê tê gấp gáp mà nói.

Tê tê sững sờ, chỉ từ việc khống chế lực đạo mà nói, hắn biết hắn đã gặp phải cao thủ chân chính.

"Có di ngôn gì?" Hàn Tam Thiên nói.

"Ngươi muốn trút cơn giận cho các thôn dân, đúng không?"

"Biết rõ còn cố hỏi?"

"Đã như thế thì người không thể giết ta." Nói xong, ánh mắt tê tê kiên định nhìn qua Hàn Tam Thiên.