Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2625




Ngưng Nguyệt gật gật đầu: "Không sai, từ khi Bích Dao cung khai sơn lập phái đến. nay, tổ sư lập môn đã có di huấn, cho nên, ta cũng sẽ không để người bồi thường, ngược lại ta còn thật vui vẻ, cũng rất kích động, bởi vì nó đồng thời còn hóa giải một cục u trong lòng ta." 

"Xin chỉ giáo cho." Hàn Tam Thiên nghi ngờ nói. 

"Bích Dao cung rời khỏi nơi lập phái tuy là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là hành động trái với di huấn của tổ tiên, trong lòng ta cũng luôn cảm thấy xấu hổ đối với liệt tổ liệt tông." 

Điểm này, không cần Ngưng Nguyệt nhiều lời, kỳ thật Hàn Tam Thiên cũng có thể hiểu  . Ngôn Tình Sủng

được. 

Dù sao đây là vùng đất mà một môn phái lưu lại đã vạn năm, nay lại tùy tiện dời xa, đương nhiên đối với môn phái và tổ tiên là không tôn trọng. 

Nhưng Hàn Tam Thiên không rõ chuyện này cùng với chuyện thần nhan châu bị hòa tan có quan hệ gì. 

"Thần nhan châu là do tiên tổ lưu lại, muốn môn phái của ta phải thề sống chết bảo vệ, cái gọi là người còn thì châu còn. Nhưng mà 

có một loại tình huống lại có thể khiến người châu tách rời." Ngưng Nguyệt chân thành nói. 

"Loại tình huống nào?" Hàn Tam Thiên nói. 

Ngưng Nguyệt nhìn Ngũ Hành Thần Thạch một cái, nói: "Chính là loại tình huống hiện tại này." 

Loại tình huống hiện tại này? Đây là ý gì? 

Chẳng lẽ tổ tiên của Bích Dao cung còn có thể đoán trước chuyện của vài vạn năm sau? 

Ngưng Nguyệt không nói gì, trong tay khẽ động, nhất thời xuất hiện hình ảnh lân quang trước mặt, đưa tay tìm tòi, lại lấy ra một quyển tập tranh cực kỳ cũ kỹ. 

"Đây là di huấn mà tổ tiên của ta lưu lại từ khi lập phái, mời minh chủ xem." 

Khi mở tập tranh ra, trên bức họa ố vàng lờ mờ thấy được vài chữ to. 

"Đệ tử Bích Dao, thề chết theo châu, châu còn người còn. Nhưng khi châu thạch sát nhập, thì chính là Bích Dao thượng thừa, đệ tử phải làm theo, nhớ lấy" 

Hàn Tam Thiên nháy mắt cau mày, làm sao có thể như vậy? 

Không biết là vị cao nhân nào đó từ bao nhiêu vạn năm trước lưu lại di huấn lại nói đúng về chuyện xảy ra hôm nay. 

Là biết trước? 

Hay là cơ duyên xảo hợp? 

Cầm qua bức họa kia, Hàn Tam Thiên cẩn thận nhìn hồi lâu, anh có thể xác nhận đây đúng là di huấn đã lưu lại từ không biết bao nhiêu vạn năm trước, nói cách khác, sự 

trùng hợp không thể tưởng tượng nổi này đều là thật.