Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2433




"Là ngươi?" Nhìn người tới, Liễu Sa nhíu mày.

Liếc mắt nhìn Tử Tình nằm ngủ ở buồng trong, người tới gật gật đầu.

"Mời vào bên trong." Liễu Sa sững sờ xong thì vội vàng nói: "Người đến xem Tử Tình sao? Nàng vẫn chưa tỉnh, nhưng không có chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi."

"Không cần, ta tới tìm người."

"Tìm ta?" Liễu Sa sửng sốt, mặc dù trong lòng rất vui vẻ nhưng chỉ là thoáng qua.

"Có thời gian ra ngoài nói chuyện một chút không?"

Liễu Sa quay mắt liếc mắt nhìn từ ca và ngũ ca đều đang ở bên giường chiếu cố Tử Tình, nhẹ nhàng cắn cắn miệng, gật gật đầu: "Được."

Từ trong phòng ra, hai người một đường đi vào một căn phòng khác, sau khi đóng cửa kỹ càng, anh rót trà rồi mời cô ngồi xuống.

"Không biết Hàn thiếu hiệp tìm ta có chuyện gì?" Liễu Sa nhận trà, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

+

Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất mờ mịt, Hàn Tam Thiên muốn tìm Tử Tình thì có thể lý giải, tìm mình để làm gì? Đương nhiên nàng sẽ không mơ tưởng cho rằng Hàn Tam Thiên thích mình.

Dù sao thì Thất muội có dung nhan tuyệt sắc nhưng cũng không lọt vào mắt người này được.

Trong mộng cảnh, anh thậm chí cũng không nhìn Thất muội nhiều một chút, cho dù Thất muội đột nhiên té xỉu thì người này mới bất đắc dĩ bay đến cứu người, nhưng cũng chính vì như thế, từ đầu tới đuôi đều là quân tử.

Cái này cũng nói rõ, giấc mộng thiếu nữ của Thất muội trên cơ bản đã vỡ vụn.

Ngay cả giấc mộng của em ấy cũng vỡ vụn thì Hàn Tam Thiên làm sao lại coi trọng mình được?

"Ta muốn hỏi chuyện liên quan tới Thất muội của ngươi một chút." Hàn Tam Thiên nói thẳng.

"Thất muội?" Liễu Sa sững sờ, chẳng lẽ mình lầm rồi?

"Đúng vậy, nhưng người không nên hiểu lầm, ta hỏi chuyện của Tử Tình thuần túy là vì một ít chuyện mà Dạ Ma đã nói với ta. trước khi chết, tiếng đàn vang, mộng như huyền âm, thánh nữ hạ thế, thiên thanh địa

minh, khi hắn nói câu nói kia, ánh mắt như trống rỗng."

"Nhưng ta cho rằng hắn có thể là vì Tử Tình, chỉ là khi đó mọi người vẫn chưa tới, hắn chưa nhìn thấy người cho nên trong mắt lóe lên vẻ mê mang."

(+

Hàn Tam Thiên nghiêm mặt mà nói, anh luôn cảm thấy lời nói của Dạ Ma bao hàm một loại hàm nghĩa nào đó, thậm chí là một ý nhắc nhớ quan trọng trước khi đại nạn xảy ra.
Thánh nữ hạ thế khiến Hàn Tam Thiên không thể không cân nhắc đến Tử Tình, bởi vì anh nghe bọn họ nói qua, Tử Tình là Tiên thể thánh khiết. Dù Hàn Tam Thiên không biết Tiên thể thanh khiết là gì, nhưng nếu có liên quan thì Hàn Tam Thiên nhất định phải hỏi rõ ràng.

Đám yêu hòa thượng kia, người xuất thủ chính là Dạ Ma thiếu chút nữa đã khiến Hàn Tam Thiên toàn quân bị diệt, sau này có thủ đoạn gì, Hàn Tam Thiên nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Thánh khiết chi thể, thật ra... thật ra ta cũng không rõ lắm, lão nhân gia của sư phụ năm đó xác thực từng ngẫu nhiên nhắc qua với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn luôn cho rằng sư phụ đang mượn cớ để chúng tôi cảm thấy Thất muội rất quái lạ, chúng tôi hợp thành thất quái, cho nên chưa hề cẩn thận truy vấn, sư phụ cũng chưa từng nói qua kỹ càng." Liễu Sa bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vậy sư phụ của người đâu?"

"Sư phụ tám năm trước đã cưỡi hạc đi tây phương." Liễu Sa hồi đáp.

"Vậy tức là không còn ai biết rõ Tiên thể thánh khiết là gì rồi?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.

Liễu Sa gật gật đầu: "Sư phụ chỉ nói đây là một loại thân thể Tán Tiên, ông ấy chỉ từng đề cập qua mà thôi, chúng tôi cũng chỉ biết như thế"

"Thân thể của nàng có thể không chịu bất kỳ hạn chế nào trong giấc mộng, ít nhất có thể nói rõ tán tiện thể cực kỳ không đơn. giản. Thêm nữa khi Dạ Ma lâm chung, ai... Đáng tiếc là, hiện tại không còn ai biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với thân thể của cô ấy, có thể làm gì để giúp nàng, chúng tôi hoàn toàn không biết gì." Hàn Tam Thiên thở dài bất đắc dĩ nói.

"Có lẽ có một người biết."

"Ai?"

Sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên hứng thú, Liễu Sa như nghĩ đến gì đó, ủ rũ mà nói: "Ai. Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, khả năng người đó cũng không biết. Huống chi người kia cả đời phiêu bạt, không ai biết đang ở đâu."

Hàn Tam Thiên phiền muộn, gật gật đầu: "Được rồi, ta hiểu. Thời gian cũng không còn sớm, sớm về nghỉ ngơi đi."

"Được." Liễu Sa gật gật đầu, đứng dậy thi lễ với Hàn Tam Thiên một cái, sau đó bước nhanh lui ra ngoài.

Liễu Sa đi rồi, Hàn Tam Thiên mỏi mệt nằm trên giường, vắt chân run run, trong tay vuốt vuốt ấn ký Dạ Ma, cả người như có điều suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Hàn Tam Thiên ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, khi Hàn Tam Thiên còn đang ngủ rất say sưa, đột nhiên bị từng trận tiếng rống đánh thức, còn chưa mở mắt ra thì cửa phòng đã trực tiếp bị xông vào, Phù Mãng dẫn theo đám người Mặc Dương vội vã vọt vào trong.

Sáng sớm đã lỗ mãng như thế, Hàn Tam Thiên lúc đầu muốn mắng Phù Mãng, nhưng nhìn thấy Mặc Dương ở sau lưng thì thái độ lập tức xảy ra chuyển biến.

Phù Mãng có lẽ sẽ lỗ mãng phá cửa mà vào, nhưng Mặc Dương khi không có chuyện gì lớn xảy ra thì tuyệt đối không có khả năng có loại hành vi này.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Có chuyện gì rồi?"

"Tam Thiên, xảy ra chuyện." Phù Mãng thở hồng hộc nói, cả người biểu lộ lo lắng, trên mặt thậm chí có còn hiện ra vẻ chấn kinh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

"Thế giới bên ngoài thay đổi, người mở cửa sổ xem một chút đi." Mặc Dương cũng sợ hãi nói.

Nghe phía âm thanh ầm ĩ bên ngoài, Hàn Tam Thiên vội vàng đứng dậy mở cửa sổ, xem xong thì cả người nhất thời lộ vẻ hoảng hốt.