Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2422






Lĩnh vực! 

Còn là lĩnh vực! 

Bởi vì trong lĩnh vực này hắn là chúa tể tuyệt đối! 

Nếu không, hắn không có khả năng vô địch như thế được! 

Hàn Tam Thiên cũng không phải là một người không muốn thừa nhận người ưu tú hơn mình, chỉ là bây giờ nhìn nhận lại chuyện này, đúng là quá khó để mà tưởng tượng được. 

Đám người vừa mới dấy lên hy vọng lúc này lại lặng ngắt như tờ. 

Ở trong ấn tượng của bọn họ, Ác Chi Thao Thiết gần như là đã vô địch, nhưng vào giây phút này lại bị Dạ Ma phá tan, làm sao không rung động cho được? 

Nhưng có bao nhiêu rung động thì trong lòng có bấy nhiêu tuyệt vọng. 

"Làm sao... Tại sao có thể như vậy, ngay cả ác thú thượng cổ như Ác Chi Thao Thiết đối với hắn cũng không có chút biện pháp nào hay sao?" 

"Gia hỏa này, gia hỏa này chính là vô địch mà!" 

"Xong, tất cả đã kết thúc rồi." 

"Chúng ta chết chắc rồi." 

Lại là một vòng kêu gào tuyệt vọng, nhưng so với lần trước, lần này bọn họ thậm chí có muốn khóc cũng khóc không được. 

Chết lặng! 

Hoàn toàn mất hết hi vọng! 

"Hàn Tam Thiên, mở to mắt của người mà thấy cho rõ. Ta đã nói, ở đây, ta chính là chúa tể tuyệt đối." 

Dạ Ma đứng giữa không trung mù mịt bay tứ tung, lạnh giọng cao ngạo mang theo dáng vẻ khinh miệt, cười lạnh. 

"Hiện tại, người đã phục chưa? Sợ chưa? Run rẩy chưa?" Lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, Dạ Ma với dáng vẻ cực kỳ cao ngạo, coi trời bằng vung lại tràn ngập trào phúng. 

Cảm xúc của Hàn Tam Thiên không hề bị ảnh hưởng, mặc dù trong lòng kinh ngạc vì tên này đã phát được Thao Thiết, nhưng đó chỉ là trong thời gian cực ngắn, bây giờ Hàn Tam Thiên đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để phá địch. 

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, Dạ Ma càng thêm cuồng vọng, lạnh lùng cất tiếng cười to. 

"Ta, mới thật sự là vương giả, ta, mới là Ma Thân mạnh nhất thế giới này, ha ha, ha ha ha ha ha!" 

"Rống!" 

Một tiếng than nhẹ, Ác Chi Thao Thiết không cam lòng từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất, co quắp ở trên mặt đất, hiển nhiên nó cực kỳ ủ rũ, vết thương trên lưng cũng làm cho tinh lực của nó tổn thương, hai mắt có chút vô thần nhìn Hàn Tam Thiên. 

Ở trong lĩnh vực này, hắn là tuyệt đối cường giả, cho nên, Hàn Tam Thiên nhất định phải phá vỡ lĩnh vực. 

Nhưng điểm này, từ khi bắt đầu, Hàn Tam Thiên cũng đã thử qua, cho dù tung hết tất cả bản lĩnh của bạn thân ra thì cũng không có chút tác dụng nào. 

Hiện tại anh cũng bắt đầu tin tưởng tuyệt đối về Ma Long chi hồn. 

Ở trong giấc mơ, Dạ Ma xác thực mạnh hơn Ma Long chi hồn mấy trăm cấp bậc, cho dù bản thân Ma Long chân chính mạnh hơn Dạ Ma nhiều nhưng ở lĩnh vực nào đó mà nói, đôi bên chênh lệch cũng đúng là to lớn. 

Nếu như Ác Mộng Long Hồn ở trong giấc mộng là Đại thống lĩnh huyết chiến Bát Phương, uy vũ vô cùng thì căn cứ vào khả năng của gia hỏa này, hắn tuyệt đối chính là vương giả cao cao tại thượng, bễ nghễ khắp thiên hạ này. 

Vừa mới nói xong, một đạo khí đen lại bắt đầu ngưng kết trên tay hắn. 

Giống như lần trước, hiển nhiên cỗ khói đen này sẽ bao lấy Hàn Tam Thiên giống như túi nhựa. 

Nhưng lần trước có Ác Chi Thao Thiết, lần này, Hàn Tam Thiên còn có thể có cái gì chứ? 

"Có dễ dàng như vậy sao?" Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhếch khóe miệng cười một tiếng. 

Vừa mới nói xong, hắn bắn một ngón tay ra. 

Phịch một tiếng, cả người Hàn Tam Thiên giống như va chạm với núi lớn, bay ngược mấy chục mét sau đó rơi xuống đất, vết thương trên ngực nháy mắt máu tuôn ra như suối 

Mạnh! 

Không phải mạnh bình thường. 

sự bảo hộ của Bất Diệt Huyền Khải ở trước mặt của hắn như là tờ giấy mỏng, căn bản không có một chút tác dụng. 

Mà giữa ngón tay bắn ra kia là sức mạnh vô cùng to lớn, cho dù thân thể đã luyện qua một lần rồi nhưng Hàn Tam Thiên cũng cảm giác khoang ngực của mình như người đánh xuyên qua, xương sườn không biết đã gãy bao nhiêu cái. 

Không có cách nào đánh lại, thật sự không có cách nào đánh lại. 

Việc này tuyệt đối không liên quan đến thực lực, Hàn Tam Thiên yếu hơn nữa, Dạ Ma mạnh hơn nữa thì cũng tuyệt đối không đến mức chênh lệch như thế này, trong nháy mắt đã có thể khiến Hàn Tam Thiên tan thành mây khói. 


Nhất định là vấn đề lĩnh vực. 

Nhưng càng như thế lại làm cho người ta càng thêm nóng vội, lĩnh vực này rốt cuộc nên phá giải như thế nào đây?! 

"Bị đánh cho tàn phế, người cũng ngoan hơn, hiện tại, người ngoan ngoãn đi chết đi, sau đó làm nô lệ của ta." Dạ Ma cười lạnh ha ha, tay phải khẽ nâng, khói đen mờ mịt. 

Mặc dù không nghĩ ra làm sao phá vỡ lĩnh vực này nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ, anh đã không có thời gian suy nghĩ rồi.

Hàn Tam Thiên không biết việc này có hữu dụng hay không, có thể giúp được bọn họ hay không, nhưng đây là việc duy nhất Hàn Tam Thiên có thể làm cho bọn họ trước khi chết. 

"Xoát!" 

Cỗ khí đen trực tiếp bao lấy Hàn Tam Thiên giống như suy đoán, như là một cái túi nhựa màu đen túi bao chặt lấy Hàn Tam Thiên với tốc độ nhanh chóng như lần trước. 

Vết thương lớn trên ngực khiến Hàn Tam Thiên gần như khó mà phản kháng, vừa động một cái thân thể đều như là bị phá hủy một chiếc xương, cực kỳ khó chịu. 

Huống chi, bao lấy với tốc độ cực nhanh khiến người ta nghẹt thở. Cộng thêm năng lượng mất đi nhanh chóng, cũng làm cho Hàn Tam Thiên căn bản không có cách duy trì vận chuyển thân thể cơ bản. 

Chỉ là mấy giây, Hàn Tam Thiên giãy dụa, rồi trực tiếp lâm vào tĩnh mịch. 

Mà trước khi Hàn Tam Thiên sắp bị đóng chặt thì khí tức hỗn độn cũng đang đánh về phía bình phong, sau khi vang lên một tiếng nổ to lớn. Cho dù đánh nứt bình phong ra một khe hở nhưng Dạ Ma chỉ cần bổ sung một đạo khí đen thì nó lại khôi phục như cũ. 

Giống như bây giờ, tất cả đều phí công. 

Giống như là lúc sắp chết, có giãy giụa cũng vô dụng. 

"Con kiến hôi, người đang muốn động thổ trên đầu Thái Tuế ư? Ngươi cũng không nghĩ xem thử ngươi là cái thá gì!" Dạ Ma nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên đã gần như không động đậy được nữa như nhìn một cỗ thi thể, hắn xem thường lạnh nhạt nói. 

Nhưng, có số việc, ngoài mặt không có hiệu quả nhưng thật sự không có hiệu quả sao? 

Mặc dù Hàn Tam Thiên tuyệt không đánh VỠ được bình phong những hành động trước khi chết của anh đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây vô cùng cảm động. 

Đến chết cũng không quên cứu bọn họ. 

Ở trong cái thế giới mạnh ăn hiếp yếu này, phần quan tâm và cảm động này dường như đã biến mất từ lâu. 

Phù Ly đã khóc như mưa, trước kia ở chung với Hàn Tam Thiên, nụ cười của anh, cơn giận của anh, bản lĩnh oai hùng của anh, vẻ bình dị gần gũi của anh, tất cả đều hiện lên trong đầu. 

"Tam Thiên!" Đạo Thập Nhị như gân muốn cắn nát hàm răng. 

"Minh chủ!" 

chapter content