Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2416






Màn đêm yên tĩnh nhưng lại không hề bình yên như vẻ bề ngoài của nó. 

Mặc dù hai mắt Hàn Tam Thiên đã nhắm chặt, các cơ mặt dường như cũng được thả lỏng ra, hít thở đều đặn, hệt như bộ dạng của người đang ngủ. 

Nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn chưa ngủ. 

Đối với người khác, hành động của đám hòa thượng bên ngoài khiến họ không thể lí giải được. 

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, những hành động này của đám hòa thượng thì không thể qua mắt được Hàn Tam Thiên. 

Mặc dù Hàn Tam Thiên không biết được việc làm cụ thể của bọn chúng, nhưng có một điểm có thể chắc chắn rằng: Đêm nay sẽ không hề bình yên như vẻ bên ngoài của nó. 

Vì vậy, mặc dù Hàn Tam Thiên giả vờ ngủ, nhưng thần thức của hắn lại bao phủ hết tất cả thị trấn này, cảm nhận được sự thay đổi từng chút một. 

Đột nhiên hai mày của Hàn Tam Thiên nhíu chặt lại. 

Hắn cảm nhận được một luồng khí vô cùng mạnh mẽ và kì lạ đang xâm nhập vào trong thành, nhưng kì lạ là nguồn năng lượng này lại là nguồn sức mạnh riêng lẻ. 

Hoặc có thể nói, đối phương chỉ đến một mình. 

Một người sao? 

Vạn quân của đối phương đang tiến sát, khí thế bức người, sao lại có một người đến? 

Chỉ có thể có một khả năng, chính là người này vô cùng lợi hại, mạnh đến mức có thể khiến hàng vạn hòa thượng tin tưởng hắn, mạnh đến mức hắn có đủ tự tin đối phó được với Hàn Tam Thiên. 

Sức mạnh mà người này tỏa ra, xem ra hắn quả thật có thể làm được như vậy. 

Nguồn sức mạnh hắn tỏa ra vô cùng mạnh, hơn nửa rất tàn độc, thậm chí ngay cả thần thức của Hàn Tam Thiên cũng không thể biết được tu vi của hắn, rốt cuộc là ở đẳng cấp nào. 

Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy kì lạ chính là, sau khi luồng sức mạnh này tiến vào trong thành, đợi rất lâu nhưng lại không hề phát ra bất kì động tĩnh nào. 

Đây có nghĩa là gì? 

Pång! 

Đột nhiên lúc này cánh cửa vang lên một tiếng lớn, một cơ thể cường tráng vội vàng xông vào phòng. 

“Tam Thiên, không hay rồi.” 

Nghe thấy âm thanh vội vã như vậy, Hàn Tam Thiên lập tức mở mắt, chính là Phù Mãng. 

Chau mày lại, thần thức cẩn thận thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có thứ gì gần đó, liền từ từ ngồi dậy: “Ngươi hét to lên như vậy để làm gì? Im miệng" 

Hàn Tam Thiên muốn mọi người xung quanh đều nghỉ ngơi, giả vờ không hề hay biết chuyện gì, mục đích chính là hy vọng chuyển từ thể địch trong tôi còn phe mình ngoài sáng sang thành phe mình trong tối, và phe địch ngoài sáng, Phù Mãng hét lớn lên như vậy, quả thật là đánh rắn động cỏ, khiến tình hình lại thêm một lần nữa thay đổi. 

Nhìn thấy sắc mặt anh lẽo của Hàn Tam Thiên, trong mắt là sự phẫn nộ, mặc dù trong lòng phù mãng rất gấp gáp nhưng cũng không dám hét lên, liền khom người xuống, nhỏ giọng đáp: "Xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện lớn rồi" 

Hàn Tam Thiên chau mày lại, quả thật trong thành xuất hiện hiện tượng kì lạ, nhưng nguồn năng lượng này lại chưa tiếp cận gần đến tửu lầu, đây chính là một trong những nguyên nhân cơ bản khiến Hàn Tam Thiên nghi ngờ đổi phương tại sao lại không có bất cứ hành động nào. 

Nhưng bây giờ Phù Mãng nói xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ tên kia đã phát hiện ra thần thức của mình. 

Đây hoàn toàn không thể. 

“Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi. 

“Khi nãy ta đã không nói rõ với người, người...ngươi hãy đi xem cùng ta đi.” Trên mặc Phù Mãng hiện lên sự vội vàng. 

Nhìn thấy Phù Mãng như vậy, Hàn Tam Thiên không hiểu chuyện gì liền gật đầu: “Người dẫn đường đi.” 

Đi ra khỏi phòng, cả tửu lầu yên tỉnh đến kì 

Nhưng càng yên tĩnh, Hàn Tam Thiên càng bình tĩnh. 

Đi qua một con đường, hai người lập tức đứng lại trước một cánh cửa. 

Sau khi Hàn Tam Thiên đi theo Phù Mãng bước vào căn phòng, lúc đầu chưa cảm nhận được sự bất thường nào, điều này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kì lạ.

Lúc này, bọn họ đang ngủ, giường như không hề có bất cứ điểm khác biệt nào. 

Như cảm nhận được sự nghi ngờ của Hàn Tam Thiên, Phù Mãng không nói lời nào liên đẩy Hàn Tam Thiên đến đứng trước giường của một đệ tử, dưới ánh sáng của mặt trăng, lúc này Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, mặc dù tên đệ tử này đang ngủ nhưng trên mặt lại sưng phù, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra ướt cả gối. 

“Đây.." Hàn Tam Thiên sửng sốt hỏi. 

Nhìn như thế này có thể thấy tên đệ tử này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng với tình trạng như vậy hắn lại không hề phát ra một âm thanh nào, cứ như vậy mà ngủ thật khiến người khác khó hiểu. 

“Hazzz" Phù Mãng thở dài một hơi rồi kéo Hàn Tam Thiên sang những cái giường khác. 

Cũng giống như vậy, tất cả đều không hề bị thương nhưng máu trên miệng thì không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn ngủ một cách bình yên. 

Hàn Tam Thiên thử gọi bọn họ dậy, nhưng dùng cách nào, gọi lớn như thế nào hay dùng lực để lay bọn họ, nhưng họ cứ thế mà ngủ, không hề có bất cứ phản ứng gì. 

Nếu như không có tiếng ngáy yếu ớt, Hàn Tam Thiên thật sự không thể nghĩ rằng họ đang ngủ, mà rõ ràng là đã chết. 

Chẳng lẽ có người ngủ say đến vậy, ngay cả sự đau đớn dữ dội như vậy cũng không thể cảm nhận được. 

“Đi qua phòng bên cạnh" 

Lo lắng cho sự an nguy của Thi Ngữ và Phù Lý, Hàn Tam Thiên liền vội vàng xông qua phòng bên cạnh. 

Vừa đến cửa liền chạm mặt ngay với Thi Ngữ. 

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Thi Ngữ đột nhiên sững người, liền vội vã nói: “Minh chủ, người đến thật đúng lúc, người hãy nhanh vào xem Phù Lí tỷ,.." 

Không đợi Thi Ngữ nói hết, Hàn Tam Thiên đã nhanh chóng chạy đến giường của Phù Lí. 

Quả nhiên giống hệt với những đệ tử khác, Phù lí vẫn ngủ nhưng máu trên miệng trong ngừng chảy ra. 

“Sao lại...sao lại thành ra như thế này?" Phù Mãng khó hiểu ngước nhìn Hàn Tam Thiên, hy vọng Hàn Tam Thiên có thể trả lời cho câu hỏi của mình" 

Hàn Tam Thiên chau mày lại, hắn cũng không hiểu rốt cuộc tình huống này là như thế nào? 

Đối phương chắc chắn đã dùng chiêu thức gì, mới khiến tình hình thay đổi như thế này. 

Bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không hề hay biết, cứ thế chìm vào giấc ngủ mà không thể thoát ra được. 

Trong lúc suy nghĩ, Hàn Tam Thiên liền đưa ánh mắt nhìn về Thi Ngữ và Phù Mãng. 

Kì lạ, nếu như có người tập kích, đáng lẽ bọn họ đều xảy ra chuyện, nhưng Thi Ngữ và Phù Mãng lại không hề có chuyện gì? 

Hàn Tam Thiên sẽ không nghi ngờ một trong hai bọn họ là gian tế, khả năng duy nhất chính là phán đoán lúc đầu của hắn đã sai. 

chapter content