Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2412




“Hàn đại hiệp quả thật nóng tính."

“Có hai cách để dập hóa, thứ nhất là dược liệu, thứ hai là con người. Ở chỗ của Lạc Hi không có thần dược nào, nhưng có rất nhiều tì nữ, hay là Hàn đại hiệp chọn vài người đi."

Đối diện với sự tức giận của Hàn Tam Thiên, phản ứng của Lạc Hi vô cùng thoải mái và có phần châm biếm.

Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Trả lời ta nhanh lên."

Cô ta vẫn còn tốt, nhưng hai tì nữ phía sau Có vẻ khó chịu, mồ hôi chảy ra từ trán, cho dù cố gắng chịu đựng nhưng trên gương mặt lộ ra vẻ đau đớn khó chịu đến tột cùng.

“Hàn Tam Thiên, nếu như người muốn làm loạn, đừng nói đến bất kì tin tức gì của Tô Nghênh Hạ ta đều sẽ không nói cho người biết, ngay cả Tần Sương người cũng đừng hòng gặp được."

Dứt lời, những bức rèm bị lửa thiêu cháy, ngọn lửa không ngừng lan ra, hình ảnh của Tân Sương cũng dần dần không ổn định.

“Ngươi."

Hàn Tam Thiên lúc này không biết nên làm thế nào, bởi vì hắn biết rõ, tình hình của Tần sương lúc này rất đặc biệt, chỉ là hắn mới hành động đã khiến cô bị thương, nếu như lần này bị lửa đốt cháy, thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Nếu như vì vậy mà làm cô ta bị thương, thì làm như thế nào mới được?

Huống hồ quan trọng nhất chính là khó khăn lắm hắn mới tới được ngày hôm nay, mới có được tin tức của Tô Nghênh Hạ, nếu cứ như thế này mà mất đi thì hắn không cam lòng.

Ầm!!!

Lửa đột nhiên biến mất, căn phòng lại trở lại hình dáng ban đầu.

Hai người tì nữ phía sau mới dần dần hồi phục lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngã khụy xuống đất.

Cho dù là Lạc Hi cũng có một chút khó chịu, tay cầm chén rượu uống cạn, lạnh lùng nói: “Không hổ danh là Hàn Tam Thiên, chỉ cần động thủ liền có thể có được đáp án mong muốn."

Hàn Tam Thiên không hề để ý đến cô ta, đưa mắt nhìn hình ảnh của Tần sương phía đối diện đang trở lại bình thường, lo lắng hỏi: “Sư tỷ người có sao không?"

Tần Sương lắc đầu một cách khó khăn, cơ thể dường như đã quá tiều tụy, nhìn thấy Hàn Tam Thiên ánh mắt cô liền vui mừng, nhưng sau đó sự đau đớn lại xâm chiếm: “Thật sự không ngờ được rằng, ta còn có thể gặp lại người. Chỉ là...”

“Nhưng mà ta còn mặt mũi nào để gặp ngươi, Hàn Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi,...nếu như ta không cố chấp đòi quay về, thì Tô Nghênh Hạ đã không vì muốn người

đồng ý, mà cô ý muốn quay về tiền linh đảo cùng ta, càng sẽ không xảy ra chuyện như thế này, Tam Thiên ta xin lỗi, đều do ta hại ngươi, hãy giết ta đi, hu hu hu hu..."

Tần sương vô cùng đau khổ, khóc nấc không thành tiếng.

Cho dù là Hàn Tam Thiên, khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi đau lòng: “Sư tỷ, người đừng nói như vậy. Những chuyện xảy ra như vậy hoàn toàn không liên quan đến tỷ, chỉ trách ta suy tính không chu toàn, cũng chỉ trách ta vô dụng, ngay cả vợ và con cũng không bảo vệ được".

Chỉ trách bản thân suy nghĩ không chu toàn, phòng thủ không chắc chắn.

“Hàn Tam Thiên, người không cần an ủi ta, ta biết tất cả chuyện này đều do ta, hay

“Ta thật sự không trách người, nhân sâm oa chính là bạn của chúng ta, đổi thành người khác thì ta cũng sẽ dùng mọi cách để cứu sống họ, vì vậy người cũng không ngoại lệ." Hàn Tam Thiên chân thành nói.

Thậm chí, từ một góc độ khác mà nói, Hàn Tam Thiên còn phải cảm kích Tần Sương, bởi vì cái chết của nhân sâm oa khiến hắn vô cùng đau đớn, nó đã giúp đỡ Hàn Tam Thiên làm rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều cách để cứu nhân sâm oa cũng chính là trách nhiệm mà Hàn Tam Thiên nên làm.

Nghe thấy những lời nói cùng ánh mắt chân thành của Hàn Tam Thiên, sự day dứt trong lòng của Tần sương cũng được tháo gỡ xuống.

“Ngươi vẫn ổn chứ?" Nhìn thấy tâm trạng của cô có vẻ ổn định lại, Hàn Tam Thiên liền hỏi.

Tần Sương lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Ta vẫn tốt, chỉ là nhân sâm oa vẫn như vậy, vẫn không có bất kì động tĩnh nào, Nghênh Hạ...Nghênh Hạ thì không biết tung tích gì! Nhưng có lẽ ta và cô ấy cùng ở một nơi như nhau.

Hàn Tam Thiên gật đầu, Lục Nhược Tâm bắt bọn họ, đương nhiên sẽ nhốt ở những nơi khác nhau, nhưng chắc chắn ở chung một khu vực.

Sau đó, ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn thẳng vào Tần Sương như muốn nói điều gì.

Tần Sương rất nhanh liền gật đầu.

Dứt lời, rèm màn liền tản ra, quay lại về trạng thái lúc đầu.

“Ngươi." Hàn Tam Thiên tức giận nhìn chằm chằm vào Lạc Hi.

“Sao vậy, muốn phí hết toàn bộ thời gian với sư tỷ của người sao? Không muốn gặp VỢ và con gái sao?" Lạc Hi lãnh đạm lên tiếng.

Nghe thấy câu nói này, sự tức giận của Hàn Tam Thiên như được xoa dịu lại.

“Mang Tô Nghênh Hạ ra đây" Lạc Hi lạnh lùng nói.

Tô Nghênh Hạ.!