Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2409




“Các ngươi là?" Hàn Tam Thiên chau mày đáp.

Mặc dù đã biết trước đối phương là ba người phụ nữ nhưng tất cả lại nằm ngoài dự liệu của Hàn Tam Thiên.

Dựa vào kế hoạch của Hàn Tam Thiên, cho dù đối phương là nữ nhưng nửa đêm lại xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải là người bình thường. Nhưng không ngờ được rằng, ba người phụ nữ trước mắt đừng nói là cao thủ, thậm chí trên ba gương mặt xinh đẹp kia lại không hề có một chút nét phong trần của giang hồ nào, ngược lại như là những cô gái được lớn lên trong chốn hào hoa phú quý.

Không chỉ dung mạo xinh đẹp, hơn nữa trang điểm rất tinh tế, trang phục trên người rất lịch sự, khí chất hơn người, vừa nhìn liền có thể nhận ra là người giàu sang phú quý.

Nói cách khác, ba người nữ nhân này không phải là người trong giang hồ, càng tuyệt đối không phải người có lòng lang dạ sói.

Thậm chí...thậm chí việc cầm đao kiếm cũng không biết.

+

Bởi vì lần đầu tiên nhìn bọn họ, ánh mắt của Hàn Tam Thiên đã quét qua lòng bàn tay của họ.

Những người cầm đao kiếm lâu ngày, lòng bàn tay sẽ bị mòn và tạo ra những vết chai, nhưng tay của ba người này lại không hề có.

“Nửa đêm quấy rầy, thật sự vô cùng bất tiện, xin Hàn thiếu hiệp lượng thứ" Người phụ nữ kia lên tiếng rồi hành lễ với Hàn Tam Thiên.

)

Cô ta vừa hành lễ xong, lập tức hai người phía sau cũng làm theo.

“Mong Hàn thiếu hiệp lượng thứ."

Ba người vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên lập tức có chút gượng gạo, dù gì tình huống trước mắt khác xa với tưởng tượng của hắn.

Không chỉ có hắn, mà tiểu nhị ở phía sau cũng như vậy.

Khi mở cửa ra, không phải là loại người hung hăng độc ác nào, mà lại là ba tiểu mỹ nhân vừa đẹp vừa lễ độ như vậy.

“Được rồi, rốt cuộc các ngươi là ai?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Hàn thiệp hiệp, chúng tôi chẳng qua chỉ là thuộc hạ, không có danh phận gì nên không thể trả lời. Ba chúng tôi đến đây cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, mời Hàn thiếu hiệp đến phủ dùng bữa."

“Chủ nhân của chúng tôi đã chuẩn bị xong tiệc rượu"

Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên chau mày lại đáp: “ Hàn Tam Thiên ta chỉ thích chốn yên tĩnh, không hề muốn kết giao bạn bè, làm phiền ba vị quay về bẩm báo với chủ nhân của mình, ý tốt của hắn ta đây sẽ ghi nhận, tiệc rượu thì ta không cần.”

Dứt lời, Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn tiêu nhị, sau đó định bước lên lầu.

“Chủ nhân của chúng ta biết rằng Hàn thiếu hiệp sẽ không đến. Nhưng chủ nhân muốn chúng tôi nói với ngài, nếu như ngài không đến, sau này nhất định sẽ hối hận" Nghe thấy câu nói của Hàn Tam Thiên, cô gái dẫn đầu không hề vội vàng, ngược lại vô cùng điềm tĩnh thốt lên.

Nói ra câu nói này, hệt như đã dự liệu trước được mọi chuyện.

“Vậy sao?" Hàn Tam Thiên cười rồi từ từ quay đầu lại.

Suy nghĩ lại, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nghĩ không ra, bản thân hắn sau này sẽ vì điều gì mà hối hận, xoay người lại rồi tiếp tục bước đi lên lầu.

Tiểu nhị lúc này cũng tiến lên vài bước, chuẩn bị đóng cửa lại. Lúc này, cô gái kia nở một nụ cười rồi rút một chiếc khăn từ trong tay ra, đưa cho tiểu nhi, sau đó đặt một ít ngân lượng trên bàn.

Tiểu nhị rất hiểu chuyện liên nhận lấy ngân lượng, ngay cả cửa cũng không đóng, xoay người lại lập tức đuổi theo Hàn Tam Thiên đang bước lên lầu.

Hàn Tam Thiên ngẩng người ra một lúc, sau đó cầm lấy cái khăn, liền đi lên lầu mở cái khăn ra.

Chiếc khăn tay này không hề có gì kì lạ, ngược lại nó đơn giản đến mức không thể đơn gian hơn, không thể nói là loại cao cấp gì, chỉ là một chiếc khăn vô cùng bình thường.

Trên chiếc khăn có thêu một hình ảnh, một bức tranh uyên ương bơi dưới nước, kĩ thuật thêu vô cùng bình thường, chỉ có một điểm khác thường đó chính là có một con uyên ương có hình dáng to hơn một chút. . ngôn tình sủng

“Đây là có ý gì? Chẳng lẽ là chủ nhân của ba vị cô nương kia, hay là tiểu thư thiên kim của nhà nào?"Hàn Tam Thiên cười khổ rồi lắc đầu, tiện tay bỏ chiếc khăn trên chậu cây cảnh trên hành lang, xoay người đi vào phòng.

Chỉ là đi chưa được vài bước, cơ thể Hàn Tam Thiên lập tức đứng khựng lại, hai hàng lông mày lập tức chau lại.

Sau đó lập tức quay đầu lại, rồi xông tới chậu cây cầm chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, Hàn Tam Thiên đang căng thẳng lập tức trở nên kích động.

Một lát sau liền chạy đến trước mặt của tiểu nhị hỏi.

“Ba vị cô nương lúc này đâu?"

“Sau khi đưa khăn xong, liền đi rồi."

“Có biết bọn họ đi hướng nào không?"

“Bên kia.”

Dứt lời, cơ thể của Hàn Tam Thiên lập tức biến mất, tiểu nhị chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên lúc hỏi mình, nắm chặt vào tay vịn lang can, lúc này chỉ còn lưu lại năm dấu tay mờ nhạt.