Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2396






Sau đó, Hàn Tam Thiên từ từ ngẩng đầu lên, giống như đang ngây ngốc nhìn đám người của Như Trần ở trên không trung. 

“Hàn Tam Thiên" Nhìn thấy khóe môi của Hàn Tam Thiên nhếch lên một nụ cười khiêu khích, Như Trần đột nhiên tức giận hét lên. 

“Ngươi cười sao, bây giờ ngươi cười sảng khoái bao nhiêu thì một lúc nửa sẽ chết đau đớn bấy nhiêu." Như Trần lên tiếng dọa dẫm. 

“Úm, ma, ni, bá, mi, hung." 

Như Trần gia tăng tốc độ niệm chú, các đệ từ phía sau cũng nhanh chóng làm theo, nhanh chóng niệm A di đà phật. 

Đột nhiên giống như bước vào thế giới của phật, có thần chú sau kí tự. 

Phù" 

Phật âm niệm ngày càng nhanh, đám người Phù Mãng ở đằng sau đang vận công để bảo vệ đan điền đột nhiên hét lên, phụt máu tươi. 

Còn các đệ tử tu vi yếu càng đau đớn đến 

tận xương tủy, từng người nằm trên đất thổ hổn hển. 

“Là như vậy sao?" 

Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉa mai cười đáp. 

Mặt dù đứng ở ngay trung tâm, nhưng dường như Hàn Tam Thiên không hề chịu sự đau đớn gì, chỉ là đứng đó, giương mắt nhìn đám người Như Trần biểu diễn. 

Mặc dù Như Trần không ngừng niệm chú, nhưng ánh mắt của hắn đã vô cùng hoảng hốt. 

Loại phật âm này vô cùng quái đảng, đối với loại ác ma như Hàn Tam Thiên mà nói, có thể gây nên mức sát thương gấp mấy lần 

bình thường, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên, nhưng dựa vào phật âm hắn có thể tự tin giết chết được Hàn Tam Thiên, nhưng nào có ngờ rằng... 

Đây không chỉ là không giết chết hắn, ngược lại hệt như đang dùng sai thuốc.. 

Hoàn toàn không hề có tác dụng gì. 

“Ngươi đã diễn kịch lâu như vậy rồi, bây giờ đến lượt của ta” Để lộ ra một nụ cười tàn ác, sau đó, trong tay của Hàn Tam Thiên rung lên, lập tức bao vây đám người của Phù Mãng. 

Bị một luồng sức mạnh bao vây, đám người Phù Mãng từ trong cơn đau do Phật âm gây ra từ từ cảm thấy thuyên giảm, thậm chí còn cảm thấy dường như cơ thể đang hồi phục trở lại. 



Còn Hàn Tam Thiên lúc này như một tên lửa, trong chớp mắt biến thành luồng ánh sáng màu đen tấn công về phía đám người Như Trần. 

Ầm!!! 

Giống như hổ dữ xổng chuồng, đám người Như Trần chân đang đứng trên một dãy sao, trên đỉnh đầu là phật quang, khi Hàn Tam Thiên tấn công đến lập tức tiêu biến, còn đám người bọn họ nhanh chóng rút lui. 

“Trời ơi, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy rồi sao?" Phù Mãng nhìn thấy như vậy, không ngừng vui mừng mà thốt lên. 

“Ha ha, điều này thật sự khiến tất cả điên đảo thần ngầu" 

“Sự thay đổi ngày càng mạnh mẽ của minh chủ, thật sự phi thường. Nếu như nói trước đây hắn được xem như là một chiến thần, thì bây giờ chính là vua trong thiên hạ" Thi Ngữ lúc này mặc dù còn đứng trước mặt của Giới Sân nhưng không còn một chút sợ hãi nào, nhìn Hàn Tam Thiên khí thế hừng hực tấn công trên không trung, đột nhiên vô cùng dao động" 

Đồng thời niềm hi vọng vào tương lai ngày càng được dâng cao, được một vị đế vương thiên hạ như vậy lãnh đạo, việc phục hồi trở lại của liên minh thần bí sẽ không còn xa vời. 

Có thể sắp chạm tới. 

“Kẻ nào dám chống đối lại chúng ta, nhất định sẽ gặp báo ứng. Các huynh đệ, chúng ta đã không theo nhầm người" Phù Mãng cũng nghiến chặt răng hét vang lên. 

“Minh chủ, cố lên" 

Nghe thấy những lời cổ vũ bên dưới, khóe môi của Hàn Tam Thiên liền nở một nụ cười, vô cùng hưng phấn, trong tay đột nhiên gia tăng tốc độ. 

Quan sát Như Trần ở phía đối diện, lúc này mặt mày vô cùng hoảng hốt, nghe thấy những lời cổ vũ và ánh mắt hung ác của Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu. 

Bất luận thế nào, hắn cũng đã đạt tới cảnh giới cao tăng lại bị người khác xem thường đến vậy. 

“Ngươi quá kiêu ngạo rồi, Hàn Tam Thiên, cho dù ta là phật cũng sẽ tức giận mà thôi." 

“Lên." 

Như Thần chấp tay lại, sau lưng hiện lên một bóng phật khổng lồ, phát ra phật quang chói lóa, trên đầu ánh trăng chiếu sáng, chân dẫm trên đài sen, như có phép thần thông. 

Có lẽ điều này có thể khiến mọi người khiếp 

Thật không may chính là hắn lại gặp phải người mãi mãi không thể bị hắn dọa cho khiếp sợ. 

Ngược lại, Hàn Tam Tam Thiên không hề bị dọa mà khí thế lại vô cùng hùng hậu. Hơi thở quỷ bao phủ toàn thân, kim quang trong có thể lóe sáng lên, mặc dù không đem ra rìu bàn cổ, nhưng tay trái là thiên hỏa, tay phải là nguyệt luân, khí thế hùng vĩ vô cùng bức người. 

“Lên" Như Trần phất tay, ra hiệu cho mười mấy tên đệ tử của hắn tấn công. 

Hai bên lập tức xông lên. 

Phù, phù. 

Hai bên giao chiến với nhau, trận đấu trở nên kịch liệt, trong chốc lát trên không trung máu đổ như mưa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên. 

chapter content