Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2339




Tuy nhiên nụ cười này chất chứa đầy sự khinh bỉ, mặc dù Hàn Tam Thiên chưa cất tiếng nói.

Nhìn thấy điệu cười của Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm vừa giận vừa xấu hổ, bởi vì cô hiểu rất rỏ ý đồ của Hàn Tam Thiên.

Chỉ có điều cô hoàn toàn không hiểu, với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình, nhưng tên chết tiệt Hàn Tam Thiên lại không hề có một chút động lòng nào.

“Ngươi cười cái gì?” Lục Vô Thần nhìn thấy Hàn Tăm Thiên có biểu hiện như vậy, trong lòng đột nhiên có chút tức giận, hắn rỏ ràng đã hạ giọng, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn cứ như vậy, nếu đổi thành người khác, hắn sớm đã dùng một chưởng giết chết từ lâu rồi.

“Nhược Tâm là một trong những đứa cháu nội mà Lục Vô Thần ta yêu quí nhất, có vị trí lớn trong gia tộc, hơn nữa từ nhỏ đã vô cùng thông minh, khí chất hơn người, càng lớn càng xinh đẹp, trong khắp thiên hạ này có ai mà không biết, muốn người danh chính ngôn thuận cưới nó thì có gì không đúng chứ?” Lục Nhược Thần chất vấn.

“Không đúng.” Lục Vô Thần, người vẫn còn mặt mũi để hỏi ta xem người có chỗ nào không đúng sao?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nở một nụ cười khinh bỉ: “Ta nói muốn cưới Lục Nhược Tâm khi nào?”

Hàn Tam Thiên nói những lời này khiến tất cả mọi người đều sững sốt.

“Còn ta cười vì điều gì, đương nhiên là cười ngươi đa tình, không biết xấu hổ.” Từng chữ từng chữ một vang vọng của Hàn Tam Thiên, nặng nề đè chặt lên trái tim Lục Nhược Tâm.

Tất cả lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Như vậy là có ý gì?” Không phải Hàn Tam Thiên muốn cưới Lục Nhược Tâm sao?

“Không thể nào, Lục Nhược Tâm xinh đẹp đến vậy, hể là đàn ông liền lập tức si mê ngay. Hàn Tam Thiên có phải bị ngốc rồi không?”

“Không những từ chối, ngượng lại...ngược lại còn nói ra những lời sĩ nhục như vậy, tên Hàn Tam Thiên này...quả thật rất ngầu.”

Sau khi kinh ngạc, nhóm người lập tức bàn luận một cách xôn xao.

Nghe thấy những lời bàn tán này, Lục Vô Thần tức giận đến mặt mũi trắng bệt, ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả mặt mũi của đỉnh Lam Sơn cũng không màng đến mà nói những lời nhượng bộ như vậy với Hàn Tam Thiên, nhưng kết quả lại bị Hàn Tam Thiên dùng những lời lẽ như vậy trước mặt nhiều người mà từ chối.

Một bên tức giận, ắt hẳn sẽ có một bên vui mừng, đỉnh Lam Sơn bị sĩ nhực trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên sẽ vô cùng khó chịu, nhưng Áo Thế là người đứng đầu của Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các thì vẻ mặt giả bộ khó coi, nhưng trong lòng như đang hò reo vì vui sướng.

Nếu như Hàn Tam Thiên không thuộc về đỉnh Lam Sơn, điều này đối với Hải Vực Dũng Sinh mà nói chỉ có lợi chứ không hề có hại.

ít nhất cũng không cần sợ sự kết hợp của hai kẻ mạnh như họ.

“Tên tiểu tử thối nhà người đang nói cái gì đó?” Sắc mặt Lục Vô Thần tái mét, bất giác đưa ánh mắt tức giận nhìn sang, lạnh lùng hét lên.

Hàn Tam Thiên vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý đáp: “Ngươi còn muốn ta nhắc lại một lần nữa sao?”

“Tên tiểu tử kiêu ngạo như ngươi, trước tiên là ta cứu ngươi, sau đó hứa gả thiên kim Lục gia, ngươi không biết tốt xấu mà coi Lục gia không ra gì.”

Cho dù sợ Hàn Tam Thiên, nhưng có Lục Vô Thần đứng ở phía trước nên tất cả đệ tử của Đỉnh Lam Sơn liền khôi phục lại sự tự tin, hùng hổ hét lên, hướng về phía trước tiến lên một bước, khí thế tỏa ra vô cùng bức người.

Hàn Tam Thiên nắm chặt rìu Bàn Cổ trong tay, còn Lục Vô Thần tập hợp toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay.

Lúc này, Áo Thế nhanh trí hành động, đứng cản giữa hai bọn họ.

“Hai vị cớ sao lại phải tức giận như vậy?” Dứt lời, Áo Thế mĩm cười, ngước nhìn Lục Vô Thần nói: “Lục huynh, mặc dù chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, nhưng có một câu nói, ta không thể không nói với huynh.”

“Mặc dù Hàn Tam Thiên là người phàm, nhưng lúc nãy khi giao đấu với hắn, chúng ta mặc dù đã không dùng hết sức lực nhưng cũng phải thừa nhận rằng Hàn Tam Thiền đã phá vỡ chiêu thức của chúng ta, quả thực là hậu sinh khả ủy, thanh niên trai trẻ đượng nhiên sẽ tài giỏi hơn bậc tiền bối như chúng ta. Tài giỏi như vậy mà muốn thu phục đương nhiên là chuyện không dễ dàng.” Với câu nói này, một mặt là ca người Hàn Tam Thiên, một mặt là tìm một cái cớ hoàn hảo che đậy thất bại vừa rồi của hai người bọn họ.

Sau đó, Áo Thế lại cười nói: “Nhưng muốn thu phục người khác, cũng cần phải xem người ta có chấp nhận không, trái tim của Hàn Tam

Thiên không thuộc về cháu gái của ngươi, ngươi không cần phải làm to

chuyện lên, vô tình trở mặt như vậy | chứ?”

Có vẻ như lời nói khuyên can, | nhưng giọng điệu của Áo Thế tràn

đầy sự châm biếm, mỉa mai.

Mỉa mai nhà họ Lục không có liêm sĩ, mặc dày đi làm phiền người khác, kết quả tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng những lời nói của Áo Thế khiến Lục Vô Thần không có cách nào phản bác lại được.

Dứt lời, Áo Thế liền quay sang Hàn Tam Thiên, hắn đem hi vọng đặt | trên Tô Nghênh Hạ, hắn bây giờ ít nhất như đang đánh cược, dù gì ít nhất bây giờ Hàn Tam Thiên đã từ chối Lục Nhược Tâm.

Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, sau khi thắng lợi lập tức

muốn lấn tới.

Tô Nghênh Hạ là người của Phù gia, nhưng Phụ gia và Áo gia cũng không có quan hệ thân thiết, nếu | như là người của Áo gia thì tốt biết bao.

“Còn về phía Hàn Tam Thiên người, anh hùng xuất thiếu niên, sức mạnh của người khiến lão phu vô cùng ấn | tượng. Lão phu cũng nói thật, ta vô cùng yêu thích ngươi, nếu như người muốn, phụ nữ của Áo gia có thể tùy tiện chọn lựa, có người không gả được cháu gái liền thẹn quá hóa giận, dựa vào thế người đông đúc mà ức hiếp người, phải không?” Áo Thê cười nói.

Những lời này vừa dứt, Lục Vô Thần tức giận đến mức muốn học | máu ra ngoài, lão già Áo Thế này quả thật là một tên cáo già xảo | huyệt, dùng cách giống như hắn để | lôi kéo Hàn Tam Thiên, mặc dù phụ nữ ở Áo gia không có tướng mạo xuất chúng như Lục Nhược Tâm, | thiên hạ vô địch, nhưng lão già này | rất biết cách thừa nước đục mà thả câu.

Muốn nói trắng ra với Hàn Tam Thiên rằng, nếu chọn người của Áo gia, lập tức Áo gia sẽ trở thành chỗ | dựa cho hắn.

“Tam Thiên, ý của người như thế nào?”

- -----------------