Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2326




Lục Vô Thần chỉ cảm thấy đầu óc như muốn phát điên lên.

Điều này có thể là sự thật sao?

Nhìn thấy Áo Thế trước mặt chẳng khác gì trái dưa dấu bị người khác ném tới ném lui, tâm trạng của Lục Vô Thần vô cùng phức tạp.

Vừa kinh ngạc, hoảng hốt, lại vừa vui mừng, lo lắng và có cả khiếp sợ.

Rõ ràng, kinh hải là chuyện đương nhiên, nhưng vui là vì Hàn Tam Thiên có thể đánh bại Áo Thế, nhưng còn lo lắng và kinh sợ là vì hoàn cảnh của Áo Thế lúc này theo một mức độ nào mà nói, sẽ có thể trở thành tương lai của hắn sau này.

Nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng cảm kích, may mà lúc nãy hắn không xông lên.

Nếu không, người bị ném tới ném lui lúc này hoàn toàn có thể là hắn...

Bị đánh là chuyện nhỏ, bị mất mặt mới là chuyện lớn, đều là chân thần giống với Áo Thế, người mạnh mẽ nhất ở thế giới Bát phương, người có địa vị cao nhất, nếu như để người khác nhìn thấy khung cảnh bị đánh tới đánh lui như vậy, tính sát thương không lớn, nhưng bị chê bai, sĩ nhục là vô cùng lớn.

Nghĩ đến đây, Lục Vô Thần bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Ở dưới mặt đất, rất nhiều người há hốc mồm, vô cùng hoang mang, sững người như hóa thành tượng đá.

Khung cảnh như thế này, đừng nói đến ngắm nhìn, đến nghĩ cũng không ai dám nghĩ đến.

Chân thần chính là người mạnh mẽ nhất, vị cao thủ nào chỉ trong nháy mắt có thể biến họ thành tro bụi, hắn là thần thần không được mạo phạm, là thần chủ cao ngạo và không thể chạm đến, đừng nói có thể chiến đấu với hắn, chỉ cần một cậu nói hoặc một ánh mắt của hắn, liền sẽ khiến cho bất kì kẻ nào cũng phải khuất phục.

Nhưng mà...

Hiện tại hắn đang bị Hàn Tam Thiên...

Kinh ngạc đến nổi không thốt nên lời, trên mặt đất là nơi bất kì ai cũng có thể phát ra tiếng thở, đều có thể phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng lúc này lại yên lặng giống như không còn một bóng người. 

Thậm chí, ngay cả gió lúc này cũng không dám thổi qua, dường nhữ không có bất kì động tĩnh gì.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...

Soạt!!!

Trên mặt đất, đột nhiên vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, có tiếng hoan hô, có tiếng thét chói tai, có tiếng phẫn nộ, tất cả những âm thanh phức tạp vang lên cùng lúc, tần sóng âm thanh vang vọng khắp Khốn Tiền Cốc.

Hai huynh đệ Áo Tiến, Áo Nghĩa vô cùng căng thẳng, không biết làm như thế nào, cũng hoan hô thành tiếng, bản thân là người của Áo Gia nhưng không kìm chế nổi. Chỉ trong chớp mắt, ngước nhìn tất cả đệ tử Hải vực dũng sinh của mình cũng đều hoan hô thành tiếng.

Bên kia Lục Gia cũng không hơn, mặc dù đều là những người có địa vị, được giá dục nghiêm khắc, nhưng đối diện với cảnh tượng trước mắt, không thể kìm chế mà hỗ lên.

Nếu như có thể dùng từ ngữ để hình dung Diệp Cô Thành lúc này, từ đó chính là từ tức giận điên cuống, nhưng rõ ràng, nó không thể miêu tả được sự phẫn nộ của hắn lúc này.

Loại phần nộ này, đủ để hắn giết sạch tất cả mọi người ở đây, mới có thể hả lòng hả dạ.

Lục Nhược Tâm và Lục Nhược Hiện cũng sửng sốt không kém, miệng không thốt nên lời.

Vương Hoãn Chi bước đi loạng choạng, nếu không có đám người thống lĩnh Trần Đại dìu phía sau, e là đã ngồi bệch xuống đất.

Người của Phù gia lúc này đều vô cùng hoang mang, trong lòng lúc này vô vàng cảm xúc đan xen.

Hàn Tam Thiên, đó chính là Hàn Tam Thiên, người mà từ trước đến nay đều bị Phù gia cho là tên rác rưởi, là súc sinh, là tên phế vật, muốn tìm mọi cách để vứt bỏ, thậm chí là diệt khẩu.

Sự tồn tại của hắn là sĩ nhục đối với Phù gia, cũng là thứ rác rưỡi cản trở tiễn đồ của Phù gia sau này.

Hiện tại thứ mà hắn làm, đều là những thứ mà tất cả người của Phù gia thậm chí nằm mơ cũng không làm được.

Nếu như nói rằng, tiềm lực mà Hàn Tam Thiên biểu thị trước đây, chỉ làm dao động suy nghĩ nười của Phù gia, nhưng sau cùng, có những chuyện không làm, không đồng nghĩa với chuyện không thể làm được.

Có những gương mặt, không bị đánh vào liễn không biết như thế nào là đau đớn.

Nhưng cái tát này của Hàn Tam Thiên, quả thật đã giáng vào trên mặt từng người từng người một.

Với cái tát choáng váng như vậy, cho dù có đang giả vờ ngủ, cũng liền cảm nhận được sự bỏng rác truyền tới.

"Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên rốt cuộc cũng đã đánh bại chân thần, hơn nữa, còn có thể sĩ nhục Áo Thế như vậy nữa, nếu như hắn ta ở đây, sẽ là vị chân thần thứ ba của Phù gia ta, có gì mà không được chứ?” Có người không thể nào giả bộ được nữa, đối diện với thực trạng lúc này, hắn không thể không thốt lên.

Những lời nói như vậy, lúc trước không ai dám nói, đến bây giờ, chính là vã vào mặt từng người từng người một của Phù gia, đặc biệt là Phù Thiên người đứng đầu Phù gia vô cùng tức giận khi nghe thấy những lời nói này, hậu quả sẽ vô cùng thảm hại.

Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, bọn họ không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều, bởi vì đó là những lời nói chân thật nhất trong lòng họ, những lời nói này đương nhiễn bất giác được thốt ra.

“Đúng vậy, Phù gia với giấc mộng bá chủ thiên hạ, nay đã thật sự trở thành.”

Với lời nói này, nếu như là trước đây sẽ bị mọi người lên án kịch liệt, nhưng hiện tại bất giác được mọi người tán thành.

“Đã từng có người nói, Hàn Tam Thiên sẽ hủy hoại giấc mơ của Phù gia, nhưng bây giờ xem ra, những lời nói lúc đầu vô cùng lố bịch và hoang đường, vô cùng ngu xuẩn và mất hết lí trí, Phù Thiên, ta nói có đúng không? Có một người vô cùng hối hận, rồi biến thành oán trách, ngước nhìn về phía Phù Thiên.

Có một cao thủ của Phù gia, cùng với những người khác thẳng thắn nói ra những lời tức giận trong lòng.

“Phù Thiên, Hàn Tam Thiên vốn là rể tài của Phù gia, cho dù Phù Dao không thể nào sinh ra được chân thần, nhưng như vậy thì thế nào? Căn bản bà ta không cần phải sinh ra chân thần, bởi vì người đàn ông của bà ta, con rể Hàn Tam Thiền của Phù gia là chân thần.” Có người tức giận hét lên, cơn thịnh nộ trong lòng khó mà hạ xuống được. 

“Người luôn mồm nói rằng sẽ lãnh đạo Phù gia chúng ta trở lại vị trí bá chủ thiên hạ, nhưng mà người nhìn xem, người đã làm ra chuyện tốt gì rồi.”

“Phù Thiên, cơ đồ hàng ngàn năm của Phù gia, đã hủy hoại trong tay của ngươi, ngươi mới chính là tội đồ của Phù gia.”

“Ngày mà người chết đi xuống dưới địa ngục, ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tố liệt tông không?”

“Phù Thiên, chức vị trưởng tộc của Phù gia, người căn bản không xứng, sự việc của Hàn Tam Thiên, người nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng."

“Nói rất đúng, Phù Thiên, người thoái vị ngay cho ta.”

“Bắt đầu từ hôm nay, Phù Mãnh ta chính thức tuyên bố, nếu như Phù Thiên còn đảm nhiệm vị trí trưởng tộc một ngày nào nữa, ta tuyệt đối không bước vào Phù gia nửa bước.”

Đối mặt với những chỉ trích, những ánh mắt hừng hực tức giận, nếu đối lại trước đây, Phù Thiên nhất định sẽ tức giận mà tìm lời ngụy biện, nhưng bây giờ hắn sớm đã bị trận đấu trên trời làm cho kinh hãi, nhất | thời không biết phản bác như thế nào.

Phù My cũng không nói đỡ cho Phù Thiên, đôi mắt đang dán chặt vào hình ảnh Hàn Tam Thiên mạnh mẽ anh dũng trên bầu trời, người đàn ông như thần như yêu, đánh đâu  thắng đó, khiến cô ta giận đến mức sắp khóc.

Tại sao?

Tại sao chứ?

Tại sao người đàn ông trong mơ | của cô lại là người đàn ông của Phù Dao chứ?

| Hắn đáng lẽ phải là người đàn ông của cô mới đúng, cô ta phải là người phụ nữ cùng Hàn Tam Thiên ngắm nhìn thiên hạ mới phải.

Dựa vào đâu chứ?

Tất cả mọi khía cạnh đều bị Phù Dao lấn át cũng được, vốn cho rằng, người phụ nữ nên dựa vào | người đàn ông tốt để gả vào, nên sau khi tìm đến Diệp Thế Quân liền có thể thay đổi vận mệnh.

| Nhưng xem ra bây giờ, tình hình

này là như thế nào? Hai người họ rõ | ràng khác nhau một trời một vực.

“Ầm.”

Đột nhiên...