Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2317




Cùng lúc nghe những lời nói của linh hồn thần long, sức mạnh bị phân chia cho linh hồn ma long lúc này cũng dần dần truyền ngược lại vào cơ thể của Hàn Tam Thiên.

“Nếu cần thiết, chúng ta có thể thử.” Linh hồn ma long đáp.

“Biết rồi.” Hàn Tam Thiên gật đầu, tập trung toàn bộ sức mạnh tấn công Áo Thế.

“Chết tiệt, tên tiểu tử thối, ta liền biết người cố ý giả thần giả quỷ với ta, nhưng mà lão phu đây đã sớm có chuẩn bị.” Áo Thế bên kia hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, hổ trợ cho Hàn Tam Thiên trong quá trình giúp đỡ linh hồn ma long nhưng lại không hề nhận ra, còn tự vui mừng vì sự “thông minh” của bản thân. 

Sức mạnh chân thần được khai thông, kết hợp với sức mạnh của kích thủy thần trong tay.

“Chân thần quả thật là chân thần, ta đều như vậy, hắn rốt cuộc sẽ chống đỡ như thế nào!” Cảm nhận được sức mạnh to lớn của Áo Thế đang tấn công về phía mình, mặc dù có sức mạnh ngang bằng như thế của trái tim rồng chống đỡ nhưng Hàn Tam Thiên vẫn thấy vô cùng khó chịu.

“Xông lên cho ta.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng hét lên, dùng hết sức mạnh của bản thân phản công.

Ưm...

Một âm thanh vang lên đột nhiên bị bóp nghẹn, Áo Thể vừa mới chiếm được thể tấn công thì bất bị ép lùi về sau vài bước, mặc dù cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng với sức mạnh mãnh liệt như vậy vẫn khiến hẳn không ngừng bước lùi về đẳng sau.

Mặc dù sức mạnh của Hàn Tam Thiên không bằng Áo Thế, nhưng lợi dụng sự ức chế thổ khắc thủy của đá ngũ hành thần thạch, và nguồn sức mạnh dồi dào bên trong trái tim của rồng, vốn dĩ chỉ có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn, nay có thêm sự giúp đỡ của Bát Hoang thiên thư, nên sức mạnh của Hàn Tam Thiên như được nâng lên thêm mấy phần.

Áo Thế nếu như hiện tại không có sức mạnh của kích thủy thần, chỉ dựa vào nội lực của hắn thì đã sớm bị đánh bại.

Áo Thế vô cùng đau đớn, đưa ánh mắt ngước nhìn về phía Lục Vô Thần, quả nhiên giống như hắn dự liệu, lão già này dường như không hề có ý định ra tay giúp đỡ, điều ẩn sau trong lòng họ đều giống nhau, chỉ mong Hàn Tam Thiên có thể thay mình tiêu diệt đối phương.

“Tiểu tử thổi, thật sự không biết nguồn sức mạnh của người từ đâu mà có, nhưng mà người cho rằng người đã thẳng rồi sao? Hoang đường.” Áo Thế lạnh lùng hét lên. 

Dứt lời, xiết chặt các ngón tay lại, một giọt máu rơi vào kích thủy thần, một cơn sóng khổng lồ cuộn trào mãnh liệt, xen lẫn những tia sáng màu đỏ và đen, đồng thời sức mạnh vô cùng to lớn lao đến.

“Hổ trợ ta.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng gầm lên.

Sau đó, kim quang trên người tỏa sáng lên, đồng thời Chu tước phần thiên, Hoàng long thái hư và Bạch hồ cùng nhau xuất hiện, giận giữ mà gầm lên.

“Tiến lên.” Linh hồn Ma Long lạnh lùng đáp.

Ầm!!!

Toàn thân là kim quang, hơi thở quỹ được tập hợp lại, Hàn Tam Thiên đứng trên ngọn núi trong chốc lát giống như thần lại có khi giống như ma, có kim quang cũng có hắc khí.

"Phá!!!"

Một rồng một người đồng thanh hô lên.

Ầm!!!

Một nguồn sức mạnh khổng lồ trực tiếp truyền vào ngũ hành thần thạch, còn ngũ hành thần thạch lúc này cũng ầm ầm tỏa ra ánh sáng màu trắng, sau đó phát một tiếng nỗi rền trời, dưới chân núi, vô số đất đá vỡ nát đổ xuống mặt nước.

Lan tỏa ra khắp núi tạo thành một đường xông thẳng về phía Áo Thế.

Ầm!!!

Hắc khí và kim quang xông đến kích thủy thần chưa đến nửa mét, giống như hổ dữ xổng chuồng, lập tức nhảy vọt tới.

Cơ thể Áo Thế giống như bị một chiếc xe tăng hay tàu hỏa khổng lồ nào đó va vào, cơ thể đột nhiên bay ngược ra phía sau vài mét, sức mạnh không đủ chống lại của kích thủy thần trong tay đồng thời mất đi ánh sáng.

Con nước vừa mới cuồn cuộn mãnh liệt không ngùng khi nảy, đột nhiên lúc này như bốc hơi rồi tan biến mát.

Trên không trung lúc này chỉ còn ngọn núi đứng sừng sững, còn kim quang trên cơ thể Hàn Tam Thiên đang lấn át hơi thở quỹ.

Khắp nơi đều yên lặng đến kinh người, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy, ánh mắt mọi người vô thần, ngơ ngác như mắt bò.

Hàn Tam Thiên...

Hàn Tam Thiên đã hạ gục Áo Thế.

Trên thế giới này, người giỏi nhất không ai có thể sánh được, thậm chí không ai dám ngước nhìn, nhưng Hàn Tam Thiên lại có thể tiếp chiêu, thập chí còn có thể phản công!

Mặc dù chỉ là làm Áo Thế bị thương, nhưng thành tựu như vậy trong mắt tất cả mọi người là không thể tưởng tượng nổi.

“Hắn... đã đánh bại chân thần.”

“Ta... có phải đang hoa mắt không?"

“Không, chúng ta hoàn toàn không hoa mắt, quả thật Hàn Tam Thiên đã đánh bại Áo Thế, cho dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng mà đây chính là sự thật dưới sự chứng kiến của hàng vạng đôi mắt.”

“Trên thế giới này cũng có người có thể chạm đến sức mạnh của chân thần sao? Thế giới Bát hoang này bắt đầu từ thời kì hỗn độn đã phân ra người và thần, đối với người mà nói, giữa thần và người tồn tại một khoảng cách không thể nào xóa bỏ, mà cái khoảng cách to lớn này không thể tưởng tượng nổi.

“Giữa cấp bậc tu vị của chúng ta, đừng nói đến một cấp bậc, cho dù là một giai đoạn nhỏ thì khoảng cách cũng vô cùng to lớn, mà khoảng cách giữa chân thần và con người là vài cấp bậc, huống hồ chúng ta đều biết rằng, càng tu luyện lên cao, thì khoảng cách giữa một giai đoạn lại càng lớn, khoảng cách lại càng khác biệt,... ta hiện tại không biết được rằng tên tiểu từ Hàn Tam Thiên này làm sao có thể thực hiện được?”

“Trong thế giới bát hoang, bản thân Hàn Tam Thiên là người đã tạo nên vô số kì tích, trên đỉnh Lam Sơn cũng vậy, lấy một chọi một vạn ở cung Ngọc Bích cũng thế, hay là đánh bại Dược Thần Các, những điều này có thể là kì tích mà con người không thể tạo ra và là đỉnh cao của giới hạn khiến người khác kinh ngạc, trước sau đều hợp lí, nhưng lần này...chết tiệt, đừng nói đến chuyện tre già măng mọc, đơn giản mà nói, điều này quả thật phi hợp lí.

“Hợp lí?” Ta sợ người đã quên chuyện Hàn Tam Thiên là người đã thoát chết khỏi vực sâu vô cực, mà vực sâu vô cực đó là nơi nào? Là địa ngục hàng ngàn vạn năm nay của thế giới Bát Hoang, đó là nơi vô số chân thần đã khom lưng, ta hỏi ngươi, đó có phải là sự thật không?

“Đối với chúng ta mà nói, tất cả những việc làm siêu thực của Hàn Tam Thiên đều là thật, chỉ là chúng ta cần phải tìm cho hắn một cái tên