Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2315




Lục Vô Thần quả thật không hiểu, cho dù là bản thân vừa mới kết hợp với Áo Thế, đánh bại hơi thở quỹ trên cơ thể Hàn Tam Thiên, lẽ ra sức mạnh Hàn Tam Thiên phải trở nên yếu ớt mới đúng.

Suy cho cùng, nguyên thần của hắn khá tốt, sao lại có thể để Ma Long cắn rồi bị nhập vào như vậy.

Lục Vô Thần nào có biết được rằng, Hàn Tam Thiên bị nhập không phải là bị động mà là hắn tự chủ động...

Bị ma nhập thì tự nhiên sẽ bị tâm ma điều khiển, ma quỹ mê hồn. Nhưng Hàn Tam Thiên rõ ràng đã có thỏa hiệp trước với Mạ Long, chỉ là lúc tức giận mới mất đi lí trí, không có cách nào khống chế huyết Long đang chảy trong người mà thôi.

Hai vị chân thần cùng nhau kết hợp đánh trọng thương Hàn Tam Thiên, đồng thời hơi thở quỹ bị tiêu hao quá nhiều trong quá trình chiến đấu, khiến huyết Long ngày càng suy yếu, ý thức của Hàn Tam Thiên trong một khoảng thời gian dài sẽ từ từ trở lại. 

Cho dù hơi thở quỹ vẫn còn, là bởi vì Hàn Tam Thiên còn đang tức giận, hơi thở quỹ sẽ ngày càng suy yếu, chứ hoàn toàn không phải bị khống chế.

“Tiểu tử thối, để ta cho người thấy thế nào là gừng càng già càng cay. Bát môn thần năng, mở.”

Ầm!!!

Hàn Tam Thiên đồng thời cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, phóng toàn bộ sức mạnh dồi dào của trái rồng truyền vào trong ngũ hành thần thạch, ánh sáng trắng của màu đất cũng tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, ngọn núi dưới chân của Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên cao lên thêm mấy mét, đất đá bể nát đổ xuống dưới nước.

“Chết tiệt, đã tiến vào hồi quyết liệt.”

“Thắng bại có thể phân ra trong chốc lát, mặc dù Hàn Tam Thiện có thể chiến đấu đến hiện tại khiến ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà, so với chân thần, hắn chỉ là một con kiến bé nhỏ mà thôi. Một khi Áo Thế ra tay, thì con kiến nhỏ này lập tức lộ nguyên hình.”

“Đó là điều đương nhiên, khi nảy chẳng qua chỉ là chân thần đang trêu đù hắn ta mà thôi, một lúc sau hắn sẽ lập tức biết được thế nào là sức mạnh thật sự.”

ở trên không trung, lúc hai người tập hợp lại toàn bộ sức mạnh của mình, không ai nhìn thấy Hàn Tam Thiện, và Ngũ hành thần thạch chiếm toàn bộ ưu thế, nhưng khi đứng trước sức mạnh truyệt đối như vậy, những lời nói này chỉ là lời nói suông.

Sức mạnh tuyệt đối thì không có sự khống chế, không có chiến lược, chỉ đơn giản và mộc mạc như vậy thôi.

Còn hai người ở trên không trung lúc này, kim môn đã được mở ra, sức mạnh nước và đất của hai bên ở trong nước thì vô cùng phức tạp.

Trên trán họ lúc này toàn là mồ hội, sức mạnh đang điên cuồng muốn xông ra ngoài khiến cơ thể họ bất giác run lên. Khuôn mặt kiêu ngạo của Áo Thế đầy sự kinh ngạc, vài phút trôi qua, Hàn Tam Thiên lại không có giống như dự liệu của Áo Thế vì sức mạnh cung cấp không đủ mà bị bay ngược ra phí sau, ngược lại luôn đứng vững như vậy...

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần một giây, Hàn Tam Thiên sẽ bay ngược ra đằng sau.

Làm sao có thể như vậy chứ? 

“Ma Long chết tiệt, còn không mau xuất hiện giúp đỡ ta” Hàn Tam Thiên tức giận hét lên.

"Giúp đỡ? Lúc nảy vừa bị sức mạnh của hai chân thần trấn áp, huyết Long bị áp chế, còn linh hồn thì vô cùng khốn đốn. Không chỉ máu bị áp chế, còn ở chung thân thể với Hàn Tam Thiên, chịu giới hạn của kim thân, bây giờ linh hồn của Ma Long đã chịu tổn thương. “Ta chỉ hy vọng trái tim rồng của ngươi có thể giúp ta dưỡng thương, ngươi lấy hết sức mạnh phóng ra bên ngoài ta có thể chấp nhận, bây giờ còn muốn ta giúp đỡ, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy quá đáng sao?”

“Đó là vì đối phó với chân thần. Người nghĩ ta có lựa chọn khác sao?” Hàn Tam Thiên buồn bã nói.

“Vậy thì xong rồi. Người không có cách, chẳng lẽ người cho rằng ta có cách sao?” Ma Long cũng buồn bã nhỏ giọng nói.

“Hay là ta trở lại trạng thái giận dữ khi nảy?” Hàn Tam Thiên chau mày đáp: “Tiếp tục thức tỉnh huyết long giúp ta?"

“Ngươi muốn giết chết ta sao? Người muốn đánh thức huyết long, huyết long thức tỉnh đồng thời sẽ khiến cho linh hồn ma long tỉnh dậy, ta lại phải tranh giành cơ thể với ngươi, so với tình hình trước đây của ta, ta cho rằng người sẽ không chịu bị khống chế, mà ta cũng không có cách nào áp chế được, người muốn bị thương thêm mới tỉnh ngộ sao? Đừng có nằm mơ, đến lúc đó chúng ta sẽ chết.” Má Long lạnh lùng nói.

“Chết tiệt, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong,