Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2296




Cách lều trại mười mấy mét, Hàn Tam Thiên bị nổ hất bay ra đất và bình thản nằm ở đó, quần áo trên cơ thể đã sớm bị vụ nổ xé toạc.

Toàn thân là một mãng cháy đen lớn, thê thảm đến mức chói mắt.

Hàn Tam Thiên lại nằm trong vụ nổ trong trận đấu giữa hai vị chấn thần, kết quả như thế nào thì không cần nói cũng biết.

Trong khoảng không gian đó, linh hồn Ma Long vừa điều tiết lại hơi thở, rõ ràng khi nảy vừa thả linh hồn Hàn Tam Thiên ra đã tiêu hao không ít sức lực.

Nhưng khi vừa điều chỉnh lại hơi thở, nhưng chỉ nhìn thấy một tia sáng màu trắng lóe lên, sáu đó Hàn Tam Thiên đã trở lại.

“Chết tiệt, sao ngươi lại trở lại?”

Hàn Tam Thiên vô cùng nhếch nhác, nở một nụ cười gượng gạo bò dậy: “Nửa đường đi thì lại nhớ ngươi, vì vậy quay lại thăm ngươi?”

“Thăm ta?”

Ma Long ngay người ra, nhưng chỉ cần hắn không ngốc, cũng biết được rằng lần này Hàn Tam Thiên muốn đến tìm hắn làm gì."

Nhìn thấy ánh mắt của Ma Long, Hàn Tam Thiên biết rằng không thể giấu được, cười khổ nói: “Ở bên ngoài có người cứu ta, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, hai người đánh nhau, lúc mà phép thuật bùng nổ, ta lại được người thả ra...

sau đó trận nổ khiến ta ngất đi nên bây giờ lại trở về..."

Ma long nhìn Hàn Tam Thiên không nói nên lời, nhất thời nghẹn lời.

“Người thấy ta cũng chán rồi, hay là bây giờ thả ta ra thêm một lần nữa đi? Hàn Tam Thiên nở một nụ cười gượng gạo.

Mạ Long nhịn không được liền liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên: “Thật sự mất mặt.

Ta thật sự hối hận khi đồng ý giao ước linh hồn chết tiệt gì đó với người, cũng giống như ngươi, liệu ta có thể an toàn ở bên trong đó không?”

“Chết tiệt, lúc nào cũng lo lắng bên ngoài kia người còn sống hay đã chết”

Nghe thấy những lời này, Hàn Tam Thiên liền nổi nóng, liếc mắt nhìn lại: “Chết tiệt, người cho rằng ta muốn như vậy sao, người ở bên ngoài đánh ta chính là chân thần, là chân thần đấy người có biết không? Hơn nữa còn là hai vị.”

“Gặp ta chứ nếu là người khác thì đã chết mấy lần rồi.”

  “Ngồi xuống đi, đừng nhiều lời nữa, ta sẽ đưa người trở về, nhưng mà kim thân đã có hai lần chống đỡ cho ngươi, lần này muốn trở về lại e rằng phải chịu đau đớn hơn một chút.”

Dứt lời, Ma Long vận một luồng khí màu đen trong tay, sau đó mạnh mẽ đánh về phía Hàn Tam Thiên.

Bên ngoài lúc này.

Lục Ngược Tâm lật người Hàn Tam Thiên lại, sau đó ôm đầu hắn vào trong lòng, dùng tay vận công truyền vào người Hàn Tam Thiên.

“Thế nào rồi.”

Lục Nhược Hiên sốt ruột hỏi.

“Vẫn còn một hơi thở, nhưng mà mạch đập rất yếu.”

Lục Nhược Tâm lắc đầu, vô cùng thất vọng đáp.

Cơ thể Hàn Tam Thiên mặc dù vẫn chưa chết, nhưng khoảng cách giữa sự sống và cái chết vô cùng mỏng mạnh, tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Lục Nhược Hiên vội phất tay, vài người cao thủ lập tức ngồi xuống, giúp Lục Ngược Tâm cứu Hàn Tam Thiên.

Đám người Áo gia và Dược Thần Các, bọn họ lúc này khẻ nhướng mày, vội vàng chạy lại, vừa phối hợp diễn kịch với Áo Thế vừa muốn đến xem Hàn Tam Thiên còn sống hay đã chết.

Nhìn thấy tình hình của Hàn Tam Thiên như vậy, bất giác trong lòng bọn họ dâng lên niềm vui sướng, chỉ có Phù gia ở phía sau, trong lòng vô cùng phức tạp, có khi vui sướng có khi lại thất vọng.

Lục Vô Thần và Áo Thế lúc này cũng được thuộc hạ dìu từ từ bước tới.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt truyền một luồng sức mạnh vào bên trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là, sự việc đúng như Lục Nhược Tâm đã nói.

Mạng sống của Hàn Tam Thiên đang bị đe dọa.

“Bỏ đi.”

Lục Vô Thần vô cùng buồn bã hạ lệnh cho các cao thủ của Lục gia, cho dù hắn vừa mới dùng toàn bộ sức lực nhưng cuối cùng vẫn không thể nào cứu được Hàn Tam Thiên.

Điều này khiến hắn vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy hối hận, dù gì Áo Thế cũng đã bị thương, điều này ít nhiều cũng khiến hắn được an ủi.

“Vâng.”

Các cao thủ đồng loạt gật đầu, sau đó hợp sức thu hồi lại sức mạnh.

Trên người Hàn Tam Thiên lúc này chỉ còn lại một chưởng yếu ớt của Lục Nhược Tâm.

Cô kiên cường cắn chặt răng, quyết tâm không từ bỏ.

Đối với cô mà nói, cô thể thể giương mắt nhìn Hàn Tam Thiên chết như vậy.

Đây là người đàn ông duy nhất mà cô thèm để mắt đến.

“Ông nội”

Lục Nhược Tâm đau buồn gọi.

“Tâm nhi, bỏ đi cháu, mạng sống là do trời định, số mệnh Hàn Tam Thiên đã tận, nếu còn cố chấp như vậy, cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.”

Lục Vô Thần lắc đầu buồn bã nói.

“Đúng vậy, Tâm nhi, ta với ông của con đã cố gắng hết sức, nhưng quả thực...

không còn cách nào khác.”

Áo Thế giả vờ đau buồn nói.

“Không thể nào, Hàn Tam Thiên không thể dễ dàng chết như vậy, các người không biết rằng tên tiểu tử này đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, thậm chí khi rời xuống vực sâu.”

Lục Vô Thần cũng đau đớn như vậy, nhưng khi đối mặt với sự làm loạn này của Lục Nhược Tâm liên lập tức nổi giận: “Đủ rồi, Tâm nhi, đến cả lời nói của ông con cũng không tin sao?”

  “Tâm nhi, mặc dù Lục Nhược Thiên vẫn còn một hơi thở, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng sinh lí của cơ thể người mà thôi, lĩnh hồn của hắn đã sớm tan biết, không còn tác dụng gì đâu.”

Lục Nhược Hiên nhẹ nhàng khuyên nhũ.

Trong mắt Lục Nhược Tâm lúc này ràn đầy sự tuyệt vọng, đúng vậy, ngay cả hai vị chần thần còn không có cách nào thì Hàn Tam Thiên chết cũng là kết quả tất nhiên.

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng thu hồi lại chân khí, mở tay của Lục Nhược Tâm ra khỏi người của Hàn Tam Thiên, sau đó kéo Lục Nhược Tâm đang không cam lòng đứng dậy.

Cơ thể Hàn Tam Thiên bị bỏ lại ở đó, nằm bất động.

“Lục huynh, vậy Hàn Tam Thiên đã vô phương cứu chữa vậy ta xin rút lui.”

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tự biết bản thân đã thành công, ở lại thêm nữa cũng không có ích lợi gì, ngược lại còn có thể để lộ ra sơ hở, vì vậy trưng bộ mặt đau thương, buồn bã đáp.

Lục Vô Thần gật đầu, ôm lấy hai cánh tay nói: “Được, Áo huynh hãy về nghĩ ngợi sớm.

Hôm nay may mà có người giúp đỡ.

Áo Thế khách sáo lắc đầu: “Lục huynh khách sáo rồi, mặc dù mối quan hệ của chúng ta là cạnh tranh, nhưng xét cho cùng cũng là bạn bè tri kĩ, ta giúp đỡ người cũng là chuyện bình thường.

Dứt lời Áo Thế đựa mắt nhìn quanh, các đệ tử của Áo gia và đám người Dược THan: Gác lập tức hướng về phía Lục Vô Thần hành lễ, sau đó dìu Áo Thế từ từ rời đi.

“Ông nội, thực sự là đến một tia hy vọng nhỏ cũng không còn sao?”

Đám người Lục Nhược Tâm đi phía sau, lúc này không cam: tâm liên hỏi.

Lục Vô Thần cười khổ sở đáp: “Con trước đây tính khí lạnh lùng, thậm chí còn không thèm quan tâm đến chuyện thiên hạ, bây giờ sao lại đau lòng vì Hàn Tam Thiên đến như vậy? Tâm nhi, con đã thích hắn sao?”

Sắc mặt Lục Nhược Tâm đột nhiên trắng bệch: “Tâm nhi không có, Tâm nhi chỉ cảm thấy Hàn Tam Thiên đối với Lục gia mà nói vô cùng quan trọng, vì vậy mới...' Lục Vô Thần gật đầu, ngước nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Vẫn còn một cách."