Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2230




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm mà Phù Mị bị Diệp Thế Quân cưỡng ép lôi ra bên ngoài phòng.

Toàn bộ sân đã chật cứng người nhà họ Phù cùng với người nhà họ Diệp. Một đám người nhà họ Diệp chỉ trỏ phía trên không trung mà người nhà họ Phù thì mặt mày ai nấy đều cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu trầm mặc, xem chừng có vẻ như vô cùng xấu hổ.

Phía trên không trung kia, có tiếng thở dốc liên tục.

Khi Phù Mị ngửa mặt lên nhìn, nhất thời con người co dãn ra vì kinh ngạc.

Ở giữa không trung, có một màn hình lớn bị điều khiển bởi một chút phép thuật hoặc là bùa phép. Mà trên màn hình đó là giọng nói ngày càng nhỏ, Phù Mị hoảng sợ phát hiện ra rằng đó chính là bản thân đang bị với Diệp Cô Thành đặt dưới thân, điên cuồng xông vào.

Mức độ hình ảnh rõ ràng đến mức khiến cho mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy tức giận không thì là cảm thấy xấu hổ.

Cả người Phù Mị từ trái tim đến cổ họng, trí óc đều trống rỗng.

Đây chẳng phải là cảnh tượng mây mưa của nàng ta cùng với Diệp Cô Thành vào đêm qua hay sao? Như thế nào...Như thế nào lại bị người ta chiếu lên màn hình trên bầu trời thế kia?

"Bốp!"

Diệp Thế Quân trực tiếp cho Phù Mị một cái bạt tại vô cùng kinh hãi sau cú sốc, tức giận quát: "Được lắm, cái loại khốn khiếp này, cô như vậy mà lại dám ở sau lưng tôi vụng trộm với thằng khác ư?" 

Má phải của Phù Mị đỏ bừng và sưng vù lên, nhưng tất nhiên đây không phải là mối quan tâm hiện tại. Nàng ta quỳ xuống cầm lấy tay Diệp Thế Quần luống cuống cầu xin: "Thế Quân, hãy nghe em giải thích, sự tình không phải như anh nghĩ đâu."

"Phù Mị, cái đồ lăng loàng, cô hãy xem cái chuyện tốt mà cô làm ra đi."

"Mặt mũi của nhà họ Diệp bị mày làm cho mất hết rồi."

"Cô được gả vào nhà họ Diệp chúng tôi chưa được bao lâu vậy mà đã dám ở bên ngoài quyến rũ người đàn ông khác sao? Thế Quân, ly dị với nàng ta di."

Người nhà họ Diệp chứng kiến được cảnh này, một đám người chỉ tay về phía Phù Mị với những lời nói cay nghiệt.

Màn hình trên bầu trời to đến mức mà có lẽ cả cái thành Thiên Hồ này không ai là không nhìn thấy, với tư cách là gia tộc đứng đầu thành, ai cũng có thể tưởng tượng được người nhà họ Diệp đang tức giận như thế nào!

Việc xấu trong nhà không những không thể giấu được mà ngược lại còn bị phơi bày cho toàn dân thiên hạ nhìn thấy, thực sự bị làm cho mất mặt tới mức không dám ngẩng cao đầu.

Đám người Phù gia cũng không ai dám hệ răng nửa lời, toàn bộ ai nấy đều cúi đầu, không nói một lời vì sợ rằng sẽ chỉ thêm dầu vào lửa, sợ rằng hậu quả càng nghiêm trọng hơn mà thôi. Hơn nữa thì trong chuyện này thì nhà họ Phù hoàn toàn đuối lý, do đó bọn họ cũng đâu thể nói gì được.

"Không phải, mọi người hãy nghe tôi giải thích, người trên kia không phải là tôi, tôi...Đêm hôm qua tôi đều ở cùng với Diệp Thế Quân." Phù Mị vô cùng hoảng sợ giải thích.

Thời điểm này, nàng ta chỉ có thể bám lấy Diệp Thế Quân, giống như việc tìm kiếm Hàn Tam Thiên và Diệp Cô Thành. Thế nhưng chỉ có điều cho đến cuối cùng thì nàng ta đều thất bại trước hai người đàn ông này. Do đó nàng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bám chặt lấy Diệp Thế Quân.

"Đúng vậy! Phù Mị sao có thể làm ra cái loại chuyện như vậy chứ? Đừng quên rằng, ngày hôm qua Diệp Cô Thành đang ở cùng với chúng ta, vậy mà ngày hôm nay ở thành Thiên Hồ lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, thật không thể không làm cho người khác hoài nghi." Phù Thiên lúc này gấp gáp nói.

Vị trí của Phù Mị có liên hệ đến vị trí của nhà họ Phù, do đó Phù Thiên phải đảm bảo nó.

"Cũng có thể là do Diệp Cô Thành tùy tiện tìm một ả kỹ nữ nào đó, sau đó sử dụng thuật dịch dung hoặc là làm phép khiến cho nàng ta tổng giống Phù Mỹ nhà chúng ta, mục đích cũng là làm cho hai nhà chúng ta rối tung cả lên."

"Đúng vậy! Đúng vậy, chúng ta không thể trúng gian kế của đối phương được."

Người nhà họ Phù sau khi thấy Phù Thiên nói vậy, ai nấy đều lấy cớ, một đảm thuận miệng nói thêm. Dù thế nào thì Phù Mị cũng có ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, làm sao mà bọn họ có thể không lên tiếng cho được.

Nghe thấy vậy, sự tức giận của Diệp Thế Quân giảm đi không ít, với mỗi quan hệ hiện giờ của hai bên gia đình thì việc mà Diệp Cô Thành động tay động chân là không khó hiểu.

"Hừ, Thế Quân, anh cũng không nên tin tưởng hoàn toàn vào những lời nhảm đó cẩn thận không bị người ta cắm sừng cũng không biết đâu!”

"Đúng vậy, còn về việc thuật dịch dung thì rõ ràng có một số người phụ nữ không tránh khỏi sự cô đơn."

Nhà họ Phù tất nhiên là cũng có không ít người cũng không mua sổ sách, một đám người lạnh lùng châm biếm, không ngừng chửi bởi lung tung.

Còn ánh mắt Phù Mị gắt gao nhìn về phía Diệp Thế Quân, ánh mắt vô cùng oan ức, hy vọng có thể xóa bỏ hiểu lầm với Diệp Thế Quân.

Diệp Thế Quân nheo mắt, đương nhiên là hắn ta cũng đang nghĩ cách giải quyết việc này. Nếu như tức giận thì Phù Mị chắc chắn là sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà, thế nhưng về mặt tình cảm thì hắn ta cũng khá thích Phù Mị, tất nhiên sẽ cảm thấy luyến tiếc. Thế nhưng nếu lựa chọn bỏ qua, ngộ nhỡ thực sự Phù Mị đã cắm cho hắn một cặp sừng thì hẳn không thể nuốt trôi cục tức này.

"Trước khi ta trở về, cô đã đi đâu?" Diệp Thế Quân lạnh lùng nhìn chằm chăm vào Phù Mị hỏi.

Trong ánh mắt của nàng ta lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất: "Ngày hôm qua sau khi Diệp Thế Quân chàng bị làm cho nhục nhã, thiếp càng nghĩ càng giận, người nhà họ Phù có thể chịu sỉ nhục. Thế nhưng lại dám sỉ nhục tướng công trước mặt Phù Thiên chính là không để chàng vào mắt. Thiếp tất nhiên là không thể chấp nhận được điều đó. Cho nên, lúc mà chàng bị người nhà họ Diệp giáo huấn, thiếp phải đi..."

"Cô đi để làm gì?" Diệp Thế Quân lạnh lùng hỏi. 

"Thiếp đi...Thiếp đi tìm Phù Thiên." Phù Mị cúi đầu nhẹ nhàng nói.

Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người có mặt tại đó không khỏi thở phào một cái, ngay cả Diệp Thế Quân cũng như trút được gánh nặng. Hắn ta thực sự lo lắng Phù Mị có khoảng thời gian không minh bạch.

"Tướng công nếu không tin thì chàng có thể hỏi Phù Thiên. Còn nữa phía bên ngoài còn có mấy người hầu bên cạnh thiếp có thể làm chứng." Phù Mỹ nói.

Không đợi Diệp Thế Quân mở miệng, Phù Thiên nhất thời hoảng hốt phản ứng lại: "Thế Quân, chuyện này tôi có thể làm chứng."

"Ha ha ha. Phù Thiên là người nhà của cô, người hầu bên cạnh cũng là người của cô, như vậy thì cô nói cái gì mà chẳng đúng. Còn nữa, tìm Phù Thiên để nói chuyện đó thì việc gì mà cô phải ấp ủng như vậy chứ?" Quản gia nhà họ Phù liền nghi ngờ nói.

Sự nghi ngờ này mà nói có chút sức lực, có không ít người cũng gật đầu đồng ý.

Phù Mị liếc nhìn Diệp Thế Cùng: "Thiếp...Thiếp đi tìm Phù Thiên để tìm ra biện pháp, chỉ có điều, tướng công chàng cũng biết đấy, biện pháp của Phù Thiên cũng có vài lần thất bại..." Phù Mị tỏ vẻ khó xử nói.

Phù Thiên cũng nhất thời trở nên xấu hổ.

Tuy nhiên, điều này giải thích được tại sao Phù Mị lại ấp a ấp úng như vậy.

Diệp Thế Quân liền nhướng mày hỏi: "Thật sự là như vậy sao?"

Phù Mị gật đầu.

Diệp Thế Quân thở dài một hơi, vươn tay kéo Phù Mị đứng lên, trong ánh mắt có một chút sự đau lòng. Lời giải thích của Phù Mị làm cho hắn ta tin, có lẽ phải nói rằng hắn càng muốn tin vào những lời nói đó hơn.

Cao quản gia lại không tin, muốn lên

chapter content

chapter content