Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2205




Chu Khải Toàn đột nhiên sững người, trong lòng chợt lạnh đi, còn chưa lên tiếng đột nhiên Hàn Tam Thiên đã hành động.

“Uỵch”

Một âm thanh lớn vang lên, sau lưng Chu Khải Toàn có không ít thống đốc của Hỏa Nham thành, còn sau lưng Hàn Tam Thiên đều là vợ con và người nhà của Chu gia, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ đành đưa mắt nhìn sang một bên.

Hàn Tam Thiên một tay nhắc con trai của Chu Khải Toàn giống như một cây gậy kẹp chặt vào cổ, sau đó một tiếng uỵch vang lên và ngã sống soài ra đất.

Con trai Chu Khải Toàn bị đánh ngã nằm co quắp dưới đất, chỉ có thể đau đớn há miệng mà không phát ra được âm thanh gì.

“Không nói đúng không?”

“Hạ! Uỵch!”

Lại là một cú nhấc bổng lên cao, con trai Chu Khải Toàn lại bị cánh tay của Hàn Tam Thiên nhấc lên rồi hung hăng ném xuống đất.

Lúc sau toàn thân người hắn co rúm lại trên nền đất.

“Nói hay không nói.”

“Uỵch!”

“Uỵch!”

“Uỵch!”

“Uỵch!”

Chu Khải Toàn nhắm chặt mắt lại, căn bản không đủ can đảm nhìn cảnh tượng trước mắt, mà người đó lại chính là con trai của hắn bị người khác hành hạ đến thê thảm. 

Sau ba cước đạp, con trai hắn dường như đã bất động dưới đất, máu tươi đã nhuộm khắp cả người hòa với bùn đất, chẳng khác gì một con người đất.

Bùn đất ướt đẫm cả đầu, mái tóc đen của hắn giờ này đã chuyển sang màu trắng trắng của đất.

Người nhà họ Chu đã quen sống trong nhung lụa, nên chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, tất cả bọn họ đều sợ hải co rúm lại, ôm chặt lẫn nhau. Ngay cả những binh sỹ từng chinh chiến ngoài xa trường cũng không khỏi sợ hãi, bất giác hít một hơi thở sâu.

Tàn khốc, quả thật vô cùng tàn khốc.

Mỗi người đều bất giác quay mặt sang một bên, không dám nhìn vào khung cảnh ấy một lần, lỡ như bị Hàn Tam Thiên nhìn trúng thì chẳng khác nào rước họa vào thân.

“Hàn Tam Thiên, đủ rồi, ngươi không cần phải hành hạ người nhà của ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi một điều, nếu ngươi muốn sống sót thì lập tức rời khỏi đây, đây là điều duy nhất ta có thể nói cho người biết.” Chu Khải Toàn hoảng loạn, hắn chỉ có hai người con trai, một người đã chết, còn một người vẫn còn ở Chu gia và đang nằm dưới đất.”

“Không giao người ra đây, người cho rằng ta có thể rời đi sao.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

“Ngươi muốn người, e rằng không thể được. Chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của người khác, đừng trách bọn ta." Chu Khải Toàn thở dài, đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên.

Trước khi làm chuyện này, hắn liền biết rằng sẽ đối mặt với sự trả thù của Hàn Tam Thiên, nhưng hắn vẫn dám làm bởi vì có người đỡ lưng cho hắn.

“Được, vậy hãy đi tìm những người ra lệnh cho các người mà cầu xin.”

Vừa dứt lời, tay phải của Hàn Tam Thiên chuyển hướng tấn công Chu Khải Toàn, còn tay trái hung hăng tấn công phía người của nhà họ Chu.

Binh sỹ muốn ngăn cản Hàn Tam Thiên đều là sẽ đối mặt với địa ngục trần gian.

"Á..aa.."

"Á..aaa..."

Lửa bừng bừng cháy, tất thảy người Chu gia kêu lên thảm thiết, hoảng loạn chạy khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

“Dập lửa ngay.” Chu Khải Toàn hét lên.

Tất cả binh sỹ vội vã xông lên, một bên cứu người, một bên cứu hỏa.

Nhưng rất nhanh, những binh sỹ không những không cứu được người mà có người đã bị lửa thiêu cháy, vì quá đau khổ mà ôm chầm lấy nhau rồi bị ngọn lửa thiêu sống.

Thiên hỏa của Hàn Tam Thiên, mặc dù đã giảm lượng lửa xuống mức thấp nhất nhưng với sức mạnh của người bình thường làm sao có thể dập tắt lửa? Đứng nhìn người của Chu gia chạy hoảng loạn trong đám cháy, gương mặt Chu Khải Toàn hiện lên vẻ đau khổ tột cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Hàn Tam Thiên, người quả thật là một tên ác ma, đại nghịch bất đạo”

Có những người không để ý đến hành động ác độc của bản thân gây ra cho người khác mà chỉ chăm chăm vào việc làm của người khác khiến mình đau khổ mà than trách, mà Chu Khải Toàn chính là con nggười như vậy.

Lòng người khó đoán, có khi nhìn thấu lòng người còn khó hơn nhìn thẳng vào mặt trời.

Mà họ lại làm điều tương tự như vậy với Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên chỉ là trừng trị nhẹ nhàng, nhưng trong mắt bọn họ lại là một hành động vô cùng tàn độc.

Hàn Tam Thiên nhắc nhẹ Hỏa thiên: “Bây giờ, người có nói Tô Nghênh Hạ đang ở đâu không? Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không ta sẽ tàn sát hết Hỏa Nham thành này, cứ từ từ mà xem đây.”

“Ngươi dám?” Chu Khải Toàn giận dữ hét lên.

“Ngươi muốn thấy không?” 

Nói xong, Hàn Tam Thiên liền nhắc quả cầu Thiên hỏa trong tay, hung hăng xông đến phía của Chu Khải Toàn.

Chu Khải Toàn lúc này đã giận dữ tột độ, mối thù giết con, mối hận diệt môn này, hắn nhất định sẽ mang theo vài cao thủ trực tiếp giết chết Hàn Tam Thiên.

Một chọi sáu.

Tia lửa bắn ra khắp nơi.

Lúc này trên đại điện là bảy người đánh nhau trong biển lửa.

Thiên Hồ thành lúc này.

Liên quân Diệp Phùng lúc này khí thế hừng hực, đoàn quân thay phiên nhau truy nã khắp thành, Hàn Tam Thiên vốn dĩ trú ngụ ở nhà trọ, lúc đó khắp nơi máu chảy thành sông, vôi số đệ tử liên minh đội quân thần bí bị liên quân Phù Diệp vây đánh, thương vong nặng nề.

Trong phủ Vương gia, khắp nơi đều là chết chóc, tử đại ác vương cùng với liên quân Diệp Phù đến tiêu diệt Vương gia.

Ngoài núi phải Hư không, quân Phù Diệp cũng lặng lẽ tiến vào.

Ngoài thành Hồng nham, bốn vạn quân của Dược Thần các, hai vạn quân tinh nhuệ của Hải Vực Dũng Sinh, ba vạn quân Phù Diệp từ ba hướng hùng hổ tiến vào Hồng Nham thành.

Lúc này, mây đen bao phủ cả bầu trời