Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2175




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lập tức Phù Thiên vui vẻ nói:

“Đương nhiên là phải mời rồi."

Tam Vĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, đứng lên từ chỗ ngồi:

"Vậy ta đi một lát rồi sẽ quay về."

Nói xong, Tam Vĩnh đứng dậy bước nhanh về phía bên ngoài.

“Chuyện này không phải là rất tốt hay sao? Sớm biết như thế, cần gì phải hỏi Tần Sương nữa, nữ nhân nhà nào cũng thế, làm chưởng môn nhưng vẫn âu sầu không quyết đoán."

Nhìn thấy Tam Vĩnh đi ra ngoài, mấy cao quản cũng yên tâm, khiêu khích châm chọc Tần Sương.

Tần Sương cũng không trả lời, vẫn nhìn chậu đất ở trong tay nàng như cũ.

Một lát sau, Tam Vĩnh đã trở lại, đám người hai nhà Phù Diệp lại vội vàng đứng lên, nhưng sau khi bọn họ thấy chỉ có một mình

Tam Vĩnh trở về, ngay lập tức trong lòng CÓ chút ý lạnh.

“Tam Vĩnh đại sư, vị kia đâu rồi?"

Phù Thiên vội vàng la lên.

"A, ta đã hỏi qua rồi, hắn không muốn lại đây, nói là ngôi chỗ nào ăn cơm cũng như nhau cả thôi."

Tam Vĩnh bất đắc dĩ cười khổ.

"Chuyện này..."

Phù Thiên không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau cùng mấy vị cao quản.

Nhưng mà, chuyện này cũng không cần vội, nếu như đàm phán được, sau này hai nhà Phù Diệp có thể hoàn toàn kiêu ngạo. Lúc này vừa có thể áp chế được Hàn Tam Thiên, đồng thời còn có thể kiêu ngạo về nhà của mình, một mũi tên trúng hai đích.

“Không sao hết, vậy chúng ta tự mình đi qua tìm hắn."

Phù Mị nói.

"Chuyện này..."

Tam Vĩnh lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu.

Cứ như vậy, một đám người dưới sự dẫn đường của Tam Vĩnh liền chậm rãi đi ra khỏi chủ điện, đi đến nội viện, trong lòng Phù Thiên tràn đầy vui sướng nhìn xung quang, có ý muốn tìm được người kia.

Ai biết được, Tam Vĩnh cũng không hề dừng lại, trực tiếp đi một đường ra ngoài cửa lớn.

Phù Thiên hơi nhướng mày:

“Cái này. Đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao cấp trên của ngài có thể ở một nơi như thế này được chứ? Đây không phải là sắp xếp sai lầm rồi hay sao? Tam Vĩnh đại sư, ngài yên tâm, ta sẽ giúp ngài xử lý đám nô tài ngu ngốc này."

Tam Vĩnh cũng không trả lời, đứng dậy đi về phía khu phố.

Giữa khu phố, tràn đầy khách khứa, ở gần khu này, bình thường đều là một ít quan nhỏ dưới trưởng, vị trí cũng không lớn.

Đoàn người xuyên qua đám người tấp nập, cho nên có rất nhiều khách khứa đều ngẩng đầu lên.

Dù sao với thân phận của đám người Phù Thiên, thật sự là hôm nay cũng rất chói mắt.

"Cao quản của Phù gia, nghe nói đều ngồi trong phòng khách, sao lại chạy ra bên ngoài làm gì?"

“Nhìn bọn họ bưng chén rượu đi, hình như là đang tìm người.”

"Nhưng ở nơi này còn có nhân vật nào quan trọng nào ngồi được sao?"

Vài vị khách khứa ngồi nói chuyện, đám người Tam Vĩnh đã đi đến một con hẻm nhỏ.

Không biết trong con hẻm này có một chiếc bàn được chuẩn bị từ lúc nào, tuy rằng không có tiếng hoan hô cười nói gì, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng bát đũa đánh vào nhau.

Ngay ở phía trước con hẻm, có một tấm biển gỗ rất lớn, mà tấm biển gỗ này cũng chính là chướng ngại vật ngăn cản tầm mắt của bọn họ. Mà bên trên còn có chữ viết, chó đực, chó cái không được đi vào.

Nhìn thấy đám người Phù Thiên đi đến trước tấm biển gỗ này, một đám khách khứa lại khe khẽ nói nhỏ.

"Ta dựa vào, cái thằng ngốc ở bàn đó đã tự nhấc cái bàn của mình vào trong hẻm để ăn, còn viết một tấm biển lớn như vậy đặt ở đó, lúc ấy ta còn tưởng đó là tên ngốc nào chứ.”

"Ta cũng nghĩ rằng lúc đánh giặc hắn đã tự phá hỏng đầu của chính mình, yến hội ăn ngon không muốn lại làm như thế để làm gì? Kết quả thì sao, nhóm cao quản hai nhà Phù Diệp lại đến tìm hắn?”

"Ha ha, chỉ sợ người của hai nhà Phù Diệp cảm thấy loại hành động này của hắn quá ngốc nghếch, cho nên mới chuẩn bị ra ngăn cản thì sao?"

Nghe được đám người bên cạnh đang nói khẽ, Phù Thiên cũng có chút xấu hổ, nhóm cao quản ở phía sau cũng cau mày.

Phù Thiên quay sang hỏi Tam Vĩnh đại sư đứng ở bên cạnh:

“Đại sư, đây là có ý gì vậy?"

Không đợi Tam Vĩnh trả lời, vào đúng lúc này, Thu Thủy vội vàng chạy ra, sau đó lại ngượng ngùng cười:

"Thật xin lỗi, sai rồi."

Lúc này nhóm cao quản hai nhà Phù Diệp mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng giây tiếp theo, một đám người lại ngẩn cả người, Thu Thủy cầm lấy bút, cũng không xóa chữ đi, ngược lại còn viết thêm mấy chữ: và hai nhà Phù Diệp, tổng cộng có năm chữ.

"Hai nhà Phù Diệp và chó đực, chó cái không được đi vào!”

Ngay lập tức có cao quản của Phù gia thì thầm đọc lên.

Bởi vì Thu Thủy dùng mực đỏ để viết thêm, cho nên năm chữ mới đặc biệt dễ thấy.

“Con mẹ nó, đây là có ý gì? Là công khai làm nhục bảo Phù gia và Diệp gia chúng ta là chó đực chó cái hay sao?"

“Mẹ kiếp, quả đúng là vô cùng ngạo mạn, dám làm nhục chúng ta."

"Tam Vĩnh đại sư, nhanh chóng bảo người thu tấm biển này lại. Nếu không, cũng đừng trách chúng ta không khách khí."

Ngay lập tức một đám cao quản hai nhà Phù Diệp đều không vui, một đám người vô cùng phẫn nộ mà gào lên, Tam Vĩnh cũng rất xấu

chapter content



chapter content



chapter content