Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2174




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người Phù Thiên và Phù Mị tự tin như thế cũng là điều tất nhiên.

Dược Thần các đã bị đánh bại, đó chính là một trong ba đại gia tộc đấy, liên quân hai nhà Phù Diệp của bọn họ có thể nói là sắp tỏa sáng ở thế giới Bát Phương rồi. Hơn nữa, ngay cả Dược Thần các cũng bị đánh bại, ít nhất là trong mảng này, trước mắt mà nói, liên quân Phù Diệp sẽ không có đối thủ.

Cho nên phái Hư Vô có thể lựa chọn hay không?

Bọn họ không có quyền lựa chọn!

Cho nên, đối với sự sáp nhập của phái Hư Vô, đương nhiên là đám người Phù Thiên và Phù Mị cũng sẽ không cảm thấy được có gì ngoài ý muốn.

Chỉ là cách thức khác nhau mà thôi.

Nếu như nhiệt tình chiêu đãi, thì có thể giải quyết một cách hòa bình, đương nhiên như vậy là tốt nhất. Nhưng nếu như rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì lấy binh lực của hai nhà Phù Diệp, muốn cứng đối cứng, phái Hư Vô của hắn ta có thể làm gì được chứ?

Chuyện này, trận chiến ngày hôm nay Phù Thiên đã thấy rõ.

Nếu nói cố ý thay đổi hoặc hạ thấp đi công lao của Hàn Tam Thiên ra phía bên ngoài, như vậy việc nuốt chửng phái Hư Vô thật sự là đâm một đao vào tim.

Một khi việc này thành, hai nhà Phù Diệp liền có thể hoàn thành bố cục trước đó, thành Thiên Lam và thành Thiên Hồ đều có xu hướng hướng về bọn họ, có liên kết chặt chẽ với nhau, vậy ở khu vực này bọn họ sẽ trở thành một tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Không nói đến nếu chiếm đoạt bốn phía, có thể trở thành bá chủ một phương, thậm chí trong tương lai còn có thể khiêu chiến chân thần thành công, trở về đỉnh của thế giới.

Mà một Hàn Tam Thiên nho nhỏ, lại tính là cái thá gì chứ? Khi đó, cho dù hắn có chút bản lĩnh, thì cũng có thể làm gì được?

Tam Vĩnh sửng sốt, cười đau khổ:

“Phù Thiên tộc trưởng, ý tốt của ngài Tam Vĩnh ta nhận được. Nhưng mà chuyện này..."

"A, ta lại quên mất, Tam Vĩnh đại sư cũng đã nói qua, bây giờ chưởng môn của phái Hư Vô là Tần Sương tiểu thư, chuyện này đương nhiên là phải trưng cầu ý kiến của Tần Sương tiểu thư.”

Phù Thiên cười nhẹ nói.

Sau đó, hắn lại giơ chén rượu lên, kính Tần Sương rồi nói:

"Tần Sương chưởng môn, việc này liên quan đến trăm năm hưng thịnh của hai nhà Phù Diệp và phái Hư Vô, là một kế hoạch lớn, hy vọng ngài sẽ gật đầu."

"Đúng vậy, chúng ta có thể cam đoan, bất kể phái Hư Vô có dùng cách nào để gia nhập vào hai nhà Phù Diệp chúng ta, thì chúng ta đều coi phái Hư Vô là đồng đội của mình, CÓ phúc cùng hưởng.”

Phù Mị cũng nói.

Sao Diệp Thế Quân có thể bỏ qua cơ hội thể hiện mình ở trước mặt một mỹ nhân được chứ:

"Tần Sương chưởng môn, Diệp Thế Quân ta chính là thành chủ của thành Thiên Hồ, nếu như chúng ta có thể hợp tác, thậm chí ta có thể cam đoan rằng, thu nhập tức thuế hàng năm của Thành Thiên Hồ, ta đều có thể trích mười phần trăm để cho phái Hư Vô làm phí quân nhu.”

Diệp Thế Quân cũng không phải là không có chừng mực, vừa ra tay đã là mười phần trăm thu nhập từ thuế, con số này đối với một môn phái nhỏ mà nói, thật ra là một khoản tiền khổng lồ.

Điều này khiến cho Phù Mị ở cạnh cũng phải nhíu mày, mặc dù Phù gia đương nhiên là hy vọng sẽ không đánh mà thắng, bắt được phái Hư Vô, nhưng cũng không đến mức hào phóng như Diệp Thế Quân.

Nhưng mặc dù là như thế, lúc này Tần Sương cũng chỉ cúi đầu nhìn chậu đất ở trong tay mình, đối với những lời bọn họ nói, dường như là mắt điếc tai ngơ.

Ngay lập tức người hai nhà Phù Diệp quay đầu nhìn nhau, đương nhiên là bọn họ không hiểu rõ lắm tâm trạng đau khổ của Tần Sương lúc này, mặc dù Hàn Tam Thiên bị kéo đến nơi này, nhưng anh cũng không có tâm trạng đi quản việc này, Ở trong mắt người Phù gia, bọn họ còn tưởng rằng Tần Sương không hài lòng.

“Nếu không, ta sẽ tăng lên thêm năm phần trăm thu nhập từ thuế cho các ngươi?"

Diệp Thế Quân cũng sửng sốt một chút, hắn ta ra tay hào phòng như vậy, thế nhưng vẫn không có được nụ cười của mỹ nhân, điều này bỗng khiến cho hắn ta có chút không vui.

Phù Mị tức giận, hung hăng nhéo một cái thật mạnh lên đùi của Diệp Thế Quân ở dưới gầm bàn.

"Tần Sương tiểu thư, điều kiện hàng năm nhận được mười phần trăm thu nhập từ thuế của thành Thiên Hồ đã là rất cao rồi, tuy rằng phái Hư Vô nằm ở vị trí địa lý đặc biệt, nhưng cũng đừng quá coi trọng mình như vậy.”

Một tên cao quản không vừa lòng thấp giọng quát.

“Nói đúng lắm, có đôi khi chào giá quá cao không những không đạt được lợi ích gì, ngược lại còn dẫn họa sát thân."

Một tên cao quản khác cũng lạnh giọng uy hiếp nói.

Tần Sương vẫn không hề nói một lời nào như cũ, ngơ ngác nhìn chậu đất ở trong tay mình.

Sắc mặt Tam Vĩnh rất khó coi, mắt nhìn thấy đám người hai nhà Phù Diệp cũng tức giận đến tái mặt, thật sự lo lắng bữa tiệc này sẽ trở thành Hồng Môn Yến mất.

Lúc này Phù Thiên cũng có chút không kiên

chapter content



chapter content



chapter content