Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2170




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một giây sau, biểu tình của Phù Mị cực kỳ dữ tợn, túm lấy cổ áo của tên cao quản kia, hung dữ nói: “Ngươi nói là, người thần bí... người thần bí là Hàn Tam Thiên? Tên rác rưởi người Địa Cầu của con tiện nhân nhân Phù Dao kia?"

"Đúng vậy." Cao quản bị nắm chặt thực sự khó chịu, nhưng cũng không hề phủ nhận sự thật này.

"Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này. Tên tiện nhân Hàn Tam Thiên kia, làm sao có thể là người thần bí?” Phù Mị khó mà tin nổi quát, sự nhàn nhã mới vừa rồi không còn sót lại chút nào, trong mắt đều là sự gần như điên loạn!

Với Phù Mị mà nói, chuyện Hàn Tam Thiên là người thần bí chuyện, nàng ta khó mà thừa nhận nổi, cũng không muốn thừa nhận. Nàng gả cho tên nam nhân nhu nhược, tướng mạo lại rất bình thương Diệp Thế Đồng, hi sinh rất nhiều mới đổi được vị trí của của hôm nay, trở thành mặt ngoài của Phù gia, nhất thời lấp lánh. Nhưng người thần bí là Hàn Tam Thiên, kia nếu so sánh nam nhân của nàng ta và Phù Dao thì chính là đã lập tức phân rõ cao thấp. Cứ cho là nàng ta có khả năng vẫn là chú cứu thế như cũ ở trong mắt người của Phù gia, thế nhưng trong mắt của người ngoài, nàng so với Phù Dao thì có tính là gì chứ?

Thành chủ của thành Thiên Hồ Thành dù cho là đang có danh tiếng mạnh mẽ, thậm chí có gia thoại lưu truyền đến trước mặt người thần bí thì cũng đột nhiên lộ ra không có ý nghĩa gì, cực kỳ nhỏ bé.

“Phù tộc trưởng đã tự mình báo lên, phía trên đã minh xác, Hàn Tam Thiên là người thần bí. Cao quản nói xong, gian nan lấy thư tín từ ống tay áo ra, đưa đến trước mặt Phù Mị.

Phù Mị thả một cao quản ra, tiếp nhận lấy thư tín, chỉ nhìn một chút, cả con ngươi liền đột nhiên hơi co lại.

"Không có khả năng, không có khả năng, a!"

Nàng ta nói xong, phát điên xé nát thư tín thành mảnh nhỏ, cả người điên cuồng tức giận mà gào thét.

Từng cảnh từng cảnh một, như là được vẽ lại, lần lượt hiện lên ở trong đầu của nàng ta, giống như là một đứa bé, mang theo mười phần chế giễu, mia mai, nhìn nàng ta chằm chằm. Quyến rũ Hàn Tam Thiên, chủ động hiến thân cho người thần bí, thậm chí biến thái dùng hết các phương pháp đến gần hắn, sau đó vốn dĩ còn cho rằng mình rất thông minh đã châm ngòi được hai người họ, hãm hại Tô Nghênh Hạ. Lúc trước, nàng ta cảm thấy bản thân có bao nhiêu mị lực, bây giờ đã cảm thấy mình thấp hèn đến cỡ nào. Lúc trước tự nhận thủ đoạn của chính mình cao tay đến đâu, bây giờ nhìn lạ, ngu ngốc đến mức đầu.

Từ đầu đến cuối, thì ra kẻ vẫn là tên kia kia, đều là chính nàng ta!

“Hàn Tam Thiên!" Phù Mị cắn chặt hàm răng, đôi tay thon dài lúc này nắm chặt lại, thậm chí móng tay còn hãm sâu vào lòng bàn tay.

Trên chiến trường.

Khắp nơi nổi lên reo hò!

Mặc kệ là Hư Vô tông hoặc là liên quân hai nhà Phù Diệp, lại hoặc là người bên cạnh Hàn Tam Thiên, ít nhất vào lúc này không phân khác biệt, không có bất kỳ ngăn cách gì nữa, mọi người nhảy cẫng lên hoan hô, ném cờ vứt áo, vô cùng vui mừng.

So sánh ra, ở trên chiến trường là số lượng lớn người chết của Dược Thần các và đám tù binh đã bị bắt đang run lẩy bẩy.

Một trận này, cứ cho liên quân Phù Diệp ở tiền tuyến tổn thất hơn bốn trăm nghìn người, Hư Vô tông cũng tổn thất mấy nghìn đệ tử, số kỳ thủ chết cũng có hơn hai nghìn con, nhưng lại tạo ra được kỳ tích lấy ít thắng nhiều kỳ, đánh bại được Dược Thần các. Ít ra trong thời gian ngắn, Dược Thần các hoàn toàn không có khả năng lại đến vùng này nữa.

Có điều chuyện này cũng không đại biểu vấn đề của Phù gia đã giải quyết hoàn toàn. Hư Vô tông!

Nếu như có thể chiếm được Hư Vô tông, về sau khoảng cách của thành Thiên Lam và thành Thiên Hồ cũng có thể lại gần chí ít là năm lần, thậm chí gấp hơn mười lần. Điều này với bố cục liên hợp tung hoành của hai nhà Phù Diệp tương đối quan trọng.

Phù Thiên nghĩ tới đây, gọi thuộc hạ tới, phân phó nói: “Đi sắp xếp người chuẩn bị yến hội, khao thưởng tam quân. Mặt khác, mời người của Hư Vô tông đến đây."

"Vâng!"

Tam Vĩnh đại sư dẫn mấy người Lâm Mộng Tịch cùng với Hàn Tam Thiên bỏ đi. lúc này, một cao quản của Phù gia vội vàng chạy đến, đi đến bên người Tam Vĩnh, nói cung kính: “Tam Vĩnh đại sư, lần này liên quân chúng ta chiến thắng Dược Thần các, Phù gia ta quyết định thiết yến khao thưởng tam quân, xin chư vị của Hư Vô tông nể mặt, buổi chiều cùng nhau dùng yến ở thành Thiên Hồ."

Tam Vĩnh yên lặng, cười một tiếng: “Ta nghĩ ngươi nhầm rồi. Hiện tại chưởng môn của Hư Vô tông đã không phải lão hủ, mà là Tần Sương. Có điều, hiện tại nó cũng không ở đây."

Cao quản hơi sững sờ, miễn cưỡng cười một tiếng: “Cái này... Nhưng... Nhưng Phù gia đã phân phó với tại hạ, nhất định phải mời công thần của Hư Vô tông đến tham gia tiệc tối."

Tam Vĩnh vô cùng khó xử, nhìn Hàn Tam Thiên. Thấy Hàn Tam Thiên gật gật đầu, Tam Vĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu Phù tộc trưởng đã thịnh tình mời, vậy chúng ta liền đồng ý."

“Vậy thì thật tốt quá rồi." Người kia lập tức vui mừng tiếp đó nhẹ nhàng nâng đầu, bên trong ánh mắt có một tia khinh thường rất kỳ lạ, quay người rời đi.

Hàn Tam Thiên mỉm cười: “Đi, các ngươi đi dọn dẹp chiến trường một chút, tôi trở về Hư Vô tông trước. Thời điểm buổi chiều, chúng ta gặp nhau ở yến hội.”

chapter content



chapter content



chapter content