Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2167




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng nhiên Vương Hoãn Chi cười lạnh nói:

“Hàn Tam Thiên ơi là Hàn Tam Thiên, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi đã thắng chắc rồi sao?"

Hàn Tam Thiên cười cười, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Vương Hoãn Chi biểu diễn.

“Mang theo một đám kỳ thú bất ngờ tấn công đội quân của ta, có đôi khi, nó có tác dụng thần kỳ để lấy được đầu kẻ địch, nhưng có đôi khi làm không đúng, thì sẽ là tự đưa mình

vào miệng cọp, ngươi có hiểu không?"

Vương Hoãn Chi nói xong, khinh thường lắc đầu với Hàn Tam Thiên:

"Hôm nay Vương thúc thúc của ngươi sẽ dạy cho ngươi biết, cái gì gọi là gừng càng già càng cay."

Ngay lập tức lão ta nhíu mày, trợn lớn mắt, bỗng nhiên Vương Hoãn Chi lớn tiếng quát lớn:

“Thông báo cho tất cả mọi người, làm theo kế hoạch."

"Vâng!"

Vừa mới dứt lời, những người ở bên cạnh Vương Hoãn Chi, từ các trưởng lão, cho đến tiểu binh tiểu tốt, lúc này tất cả bọn họ đều mặc niệm khẩu quyết, rõ ràng là giải trừ khẩu quyết.

Khế ước bị giải trừ, nhiều lắm chủ nhân cũng bị thương nhẹ do phản phệ thôi, nhưng đối với sủng vật như kỳ thú mà nói, lại là trí mạng.

Hậu chiêu mà Vương Hoãn Chi đã chuẩn bị, đó chính là khiến cho Hàn Tam Thiên trước trận chiến, bỗng nhiên không còn binh mã. Lúc đó hắn sẽ thiếu binh thiếu tướng, có bao nhiêu ưu thế lớn cũng sẽ trở thành hoàn cảnh xấu chỉ trong nháy mắt. Giống như bây giờ vậy, hắn đánh thẳng vào phủ Hoàng Long, thì sẽ trở thành xâm nhập một mình!

Vương Hoãn Chi liên tục cười lạnh, gương mặt cũng bởi vì đắc ý mà trở nên vô cùng dữ tợn. Hàn Tam Thiên cũng chỉ cười nhạt, hai mắt sáng như đuốc mà nhìn ông ta, giống như là đang xem một vở hài kịch vậy.

"Ha ha, còn ở trước mặt Vương thúc thúc ngươi giả vờ bình tĩnh, lúc này còn có thể cười được sao. 31

Vương Hoãn Chi cười khinh thường nói.

“Ai không cười nổi, rất nhanh sẽ biết thôi."

Hàn Tam Thiên cười nói.

Nghe nói như thế, Vương Hoãn Chi mới quay đầu nhìn lại.

Ngay lập tức sắc mặt lão ta trở nên tái nhợt. Cảnh tượng tất cả kỳ thú tử vong như tưởng tượng của lão ta cũng không hề xuất hiện, chúng nó vẫn còn đang chém giết với đội quân của Vương Hoãn Chi trong đại bản doanh của lão ta như cũ.

Hơn nữa lúc này lão ta mới ngạc nhiên phát hiện ra một chi tiết dị thường vô cùng khủng bố, những con kỳ thú ở trước mắt lão ta so với trận chiến ở phái Hư Vô trước đây còn hung mãnh hơn rất nhiều.

“Sao có thể như thế? Tại sao có thể như vậy được?"

Vương Hoãn chi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Một đám trưởng lão cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Hàn Tam Thiên cười lạnh, anh đã biết trước rằng Vương Hoãn Chi sẽ dùng chiêu này, cho nên từ đầu đến cuối anh vẫn luôn đề các kỳ thú có khế ước với đám đệ tử Dược Thần các ở trong Bát Hoang thiên thư, còn đảm kỳ thú đi theo anh tác chiến lại là đảm kỳ thú hoang dại sau núi phái Hư Vô, đương nhiên sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ việc bọn họ giải trừ khế ước.

Để cho Vương Hoãn Chi không phát hiện được điểm này, đám kỳ thú ở trên đường nhỏ kia, ngoại trừ mấy con kỳ thú đầu tiên đúng là kỳ thú hoang dã trên phái Hư Vô ra, số lượng khổng lồ còn lại là từ bên ngoài phái Hư Vô, cùng với viện quân từ Phù gia thành Thiên Lam.

Nếu ngay cả những chi tiết nhỏ này mà Hàn Tam Thiên cũng không tính đến được, thì sao có thể dám lao đến đánh thẳng vào đại bản doanh của người ta được chứ? Nếu như còn không thể nghĩ ra được chuyện này, đừng nói là có thể sống được ở đây hay không, mà ngay lúc còn ở Trái Đất, Hàn Tam Thiên đã bị người tính kế đến không biết bao nhiêu lần.

"Bây giờ, là tôi cười, hay là ông cười đây?"

Hàn Tam Thiên cười một cách cân nhắc, nhìn chằm chằm vào Vương Hoãn Chi, không nhịn được mà cười lạnh.

Vương Hoãn Chi tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy, một cỗ lửa giận không tên đang trào dâng trong người lão ta, lên đến tận đỉnh đầu, sau đó lan ra toàn thân.

Nhưng còn không đợi cho Vương Hoãn Chi phát tác lửa giận, lúc này...

"Báo! Đại quân ở đường nhỏ vẫn bị phái Hư Vô quấn lấy, khó có thể dứt ra trợ giúp được.”

"Báo! Chiến sự nơi tiền tuyến của Tiên Linh sư thái cũng rất khẩn cấp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tới được, xin ngài hãy giữ vững đội hình, nếu không.."

Hai tên trinh sát đến thông báo cùng một lúc.

Gương mặt Vương Hoãn Chi tái nhợt, lào đảo lui mấy bước, phun ra một ngụm máu lớn.

Quân địch không giảm, kế hoạch thất bại.

Thêm vào việc có hai nhánh quân đều bị kẻ địch bám lấy, điều này cũng đồng nghĩa rằng trong khoảng thời gian ngắn, Vương Hoãn chi không thể nào có bất cứ viện quân nào.

Càng khiến cho Vương Hoãn Chi tức giận hơn chính là, tinh thần của các binh sĩ đang uể oải, xuống dốc không phanh.

Thế cục tốt đẹp như vậy, chỉ trong khoảng khắc đã bị người phá nát, hơn nữa còn lần lượt mang ra đùa bỡn, đừng nói là những đệ tử tầng dưới, cho dù là lão ta, bây giờ cũng không còn chút khí thế nào.

Nuôi hổ sẽ có hậu hoạn, quả đúng là như thế.

Ngày đó không diệt trừ hàn Tam Thiên, bây giờ hắn lại mang đến sự đả kích có tính hủy diệt như vậy cho lão ta.

“giữ vững, giữ vững đội hình cho ta, cho dù là thế, thì có bản lĩnh làm được gì chứ? Chỉ cần có thể kéo dài đến buổi chiều, thì bọn họ nhất định sẽ phải chết không có nghi ngờ, còn có, người ta tìm đến kia đã ở trên đường rồi.”

Vương Hoãn Chi không cam lòng giận dữ hét lên.

Lão ta không thể chấp nhận thất bại này.

Hơn nữa, còn thua ở trên tay loại người như Hàn Tam Thiên.

Mặc dù đối mặt với thất bại này một cách bình tĩnh, từ nay về sau Dược Thần các cũng sẽ không bị chém giết, nhưng thân là tôn chủ của Dược Thần các, là chân thần mới của thế giới Bát Phương, lần đầu tiên tự mình lĩnh quân liền gặp được thất bại vô cùng nhục nhã như thế.

Trong tương lai, còn dùng cái gì để sống yên ổn ở thế giới Bát Phương nữa, uy tín của Dược Thần các, lại bay đến nơi nào?

Nhưng mà, sau khi Vương Hoãn Chi la hét xong, lúc này lão ta mới hoảng sợ phát hiện ra rằng, những người bên người lão ta, tất cả đều đang phòng bị Hàn Tam Thiên một cách thật cần thận, nhưng cũng không có người nào dám khởi xướng tấn công Hàn Tam Thiên.

“Các ngươi. Tất cả các ngươi đang làm gì vậy?"

Vương Hoãn Chi tức giận quát lớn.

“Tôn chủ, chúng ta...Chúng ta rút lui đi, bây giờ bốn phía quanh ta đều là địch, lúc nào cũng có thể bị người khác bao vây, đến lúc đó dù có muốn rút lui cũng không còn kịp nữa rồi."

chapter content



chapter content



chapter content