Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2149




Ngô Diễn nói xong, hạ thấp người một cái, vội vàng khuyên nhủ:

“Cô Thành, chuyện này rất trọng đại, một khi lui quân, lỡ như Hàn Tam Thiên lại đánh úp lại, hậu quả sẽ không tưởng tượng được."

Diệp Cô Thành nhướng mày, những gì Ngô Diễn nói không phải là không có lý.

“Ngô Diễn sư huynh, ngài cũng không cần quá cẩn thận như thế chứ? Đại quân trên núi của Phù gia chưa di chuyển, hơn nữa chúng ta cũng đã chờ đợi được mấy canh giờ rồi, trơ mắt nhìn người kiệt sức, ngựa hết hơi, các đệ tử cũng oán giận rất nhiều, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nếu cái tên Trần đại thống lĩnh kia không cười chết chúng ta, thì chúng ta cũng chết vì bị các đệ tử mắng sau lưng quá nhiều."

Thủ phong trưởng lão lầu bầu nói.

“Đúng vậy, nếu như Trần đại thống lĩnh nói chuyện này cho Vương Hoãn Chi biết, thì Vương Hoãn Chi sẽ thấy Cô Thành của chúng ta như thế nào đây? Nhất định sẽ cảm thấy Cô Thành của chúng ta rất ngốc nghếch, kẻ địch tùy tiện thả một cái tin tức nhỏ, phía chúng ta lại giống như điên loạn mà dằn vặt cả một đêm."

Ngũ phong trưởng lão cũng không vừa lòng nói.

Mấy người này đều là kẻ sĩ diện, nhất là sau khi đi theo Diệp Cô Thành, rõ ràng là ở nơi này nhận được sự đãi ngộ cao từ Vương Hoãn Chi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Huống hồ, đi cùng Diệp Cô Thành rồi buông tha cho vị trí trưởng lão của phái Hư Vô là vì gì? Còn không phải là vì vinh hoa phú quý, được mọi người chú ý hay sao? Nếu để cho bọn họ bị đám người của Trần đại thống lĩnh kia nhục nhã, đương nhiên là bọn họ sẽ không vui.

Lục phong trưởng lão cũng gật đầu:

“Đúng vậy, Cô Thành, Vương Hoãn Chi vẫn luôn coi trọng người, cho rằng người vừa trẻ tuổi lại có thiên phú cao, đã thế còn vô cùng thông minh, nếu như để chúng ta phạm sai lầm đến hai lần, chỉ sợ Vương Hoãn Chi sẽ vô cùng thất vọng đấy?"

“Các ngươi!”

Ngô Diễn chán nản, so với ba vị trưởng lão kia, rõ ràng là thứ mà Ngô Diễn coi trọng không chỉ là vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng ở trước mắt, mà tương lai còn quan trọng hơn rất nhiều.

Thứ ông ta muốn chính là quyền thế.

“Cô Thành, đừng nghe bọn họ ăn nói bậy bạ, lúc này, quan trọng nhất là có thể bảo vệ được đêm nay, ít nhất, cũng phải giữ được nền tảng của chúng ta.”

Ngô Diễn vội vàng khuyên nhủ.

Chỉ cần bảo vệ một cách hợp lý, ít nhất vị trí của Diệp Cô Thành sẽ mãi mãi không thay đổi, đây chính là nền tảng của bọn họ. Mà nếu như đúng thật là bị Hàn Tam Thiên đánh lén sau lưng, vậy hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng.

Trong lúc này Diệp Cô Thành cũng vô cùng do dự, đối với hắn ta mà nói, mặt mũi là một thứ vô cùng quan trọng, chuyện bị người khác cười nhạo là không thể chấp nhận được. Một người cao ngạo kiêu căng như hắn ta, không thể nào có thể chấp nhận được sự nhạo bảng làm làm nhục như vậy, hắn ta muốn được trăm vạn người tôn sùng và hâm mộ.

Để cho loại người ngày thường vẫn luôn ở phía dưới hắn ta như Trần đại thống linh đến trào phúng hắn ta, hắn ta sẽ không chịu nổi. Nhưng mà, những lời mà Ngô Diễn nói quả đúng là chạm đến nỗi đau của hắn ta.

Ngay lúc hắn ta đang rất khó xử, bỗng nhiên lại nghe thấy bên ngoài trướng có một tiếng hô lớn:

"Báo!"

Ngay sau đó, một tên đệ tử vội vàng chạy vào bên trong.

Không đợi đứng vững, tên đệ tử này đã trực tiếp quỳ gối xuống mặt đất theo quán tính, rõ ràng là có chuyện rất khẩn cấp.

"Có chuyện gì mà kích động như vậy?”

Diệp Cô Thành lạnh giọng hỏi.

“Phái. Phái Hư Vô có động tĩnh.”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Thủ phong trưởng lão và Ngũ Lục phong trưởng lão đều sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, mà Ngô Diễn đã vung tay lên:

"Qủa đúng là thế."

Diệp Cô Thành gấp gáp đến mức trực tiếp đứng lên:

“Nhanh báo cáo đi."

“Vâng!”

Tên đệ tử kia hít một hơi rồi nói:

"Tối nay, Hàn Tam Thiên ra lệnh cho Tần Sương tập hợp đệ tử của phái Hư Vô lại, nhưng vẫn không có bất cứ mệnh lệnh nào, rất đông đệ tử đang chờ ở đó. Nhưng mà, cách đây mấy chục phút trước, các đệ tử của phái Hư Vô, tất cả đều xuất động."

“Bọn họ muốn tấn công xuống chân núi hay sao?"

Ngô Diễn nhíu mày nói.

“Không phải, nghe nói là bọn họ muốn đi đến vườn rau của phái Hư Vô."

Đệ tử nói.

“Vườn rau?"

Đám người Diệp Cô Thành đều trừng lớn mắt nhìn nhau, Hàn Tam Thiên đang muốn làm cái gì vậy? Đã hơn nửa đêm rồi, còn tập hợp đệ tử ra vườn rau, đây là bị điên rồi hay sao?

"Bọn họ đi vườn rau làm cái gì?"

Ngô Diễn nuốt nước miếng một cái, vô cùng buồn bực nói.

"Nghe nói bọn họ muốn thu thập hết đồ ăn và dược liệu có trong vườn rau.”

Một đám người càng sửng sốt, hơn nửa đêm chạy ra đi làm kẻ trộm thì bọn họ cũng sẽ không ngạc nhiên, nhưng hơn nửa đêm lại chạy ra vườn rau để lấy đồ ăn, thu thảo dược, đây đúng là lần đầu tiên bọn họ được nghe thấy.

Thủ phong trưởng lão và hai trưởng lão kia cũng thấy bối rối không hiểu gì:

“Hàn Tam Thiên bị điên rồi hay sao? Đi tập hợp các đệ tử lại để hái đồ ăn, hái thuốc, hắn đang muốn làm cái gì vậy?"

Bỗng nhiên Ngũ phong trưởng lão cười nói:

"Chắc là Hàn Tam Thiên biết tình huống của chính mình rất nguy hiểm, cho nên lúc này mới phải tích trữ đồ ăn và dược liệu, để có thể chống lại cuộc chiến tiếp theo. Nhưng mà, sao bọn họ biết được chúng ta còn có viện binh của hải vực Vĩnh Sinh chứ? Chờ viện binh đến đây, chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng dễ như trở bàn tay, tích trữ nhiều đồ như vậy nhưng chúng cũng sẽ không được ăn đâu."

Lục phong trưởng lão cũng lạnh giọng cười nói:

"Ta đã nói đó là tin tức giả từ lâu rồi, Ngô Diễn sư huynh làm việc vẫn là cần thận quá mức rồi. Chúng ta có nhiều người như vậy ở đây, hắn cũng dám xuống núi đánh sao? May mắn chúng ta không trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn, nếu không hắn lại được món hời lớn rồi."

Diệp Cô Thành cũng hơi gật đầu, ba người này nói quả là rất chính xác.

Chơi âm mưu gì cũng được, nhưng nhiều lắm cũng chỉ chiếm được chút tiện nghi thôi. Nếu như muốn xuống núi đánh, ở tình huống nhân số chiếm ưu thế như thế này, nếu Hàn Tam Thiên muốn dựa vào những mưu kế này để dành chiến thắng, quả đúng là người si nói mộng.

“Hàn Tam Thiên đang làm gì thế?"

Ngô Diễn cẩn thận hỏi tên đệ tử kia.

“Sau trận đánh lén lúc chiều Hàn Tam Thiên đã quay về Tứ phong, sau đó lại mang theo vợ con quay trở về phòng để nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa thấy ra."

Đệ tử nói.

Ngô Diễn nhướng mày, đại chiến sắp đến, Hàn Tam Thiên lại có thể yên bình đi vào giấc ngủ, điều này sao có chút khiến người ta không thể nào tin tưởng được vậy?

"Ngươi chắc chắn là hắn đang nghỉ ngơi chứ? Không phải là đi đến nơi khác sao?"

"Trong phòng Hàn Tam Thiên vẫn còn sáng đèn, mãi đến tận nửa đêm mới tắt.”

Đệ tử báo cáo nói.

Nghe nói như thế, ngay lập tức Thủ phong trưởng lão cười nhạo nói:

"Ngô Diễn sư huynh, người xem đi, ta nói ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Đúng vậy, cho dù Hàn Tam Thiên có mạnh, nhưng mà cũng chỉ là một người mà thôi. Chiến đấu suốt hai ngày trời, tối còn đi đánh lén, đương nhiên là sẽ rất mệt mỏi, chính mình muốn đi nghỉ ngơi một lát, cho nên mới thả ra một quả bom khỏi, khiến cho chúng ta mệt mỏi phòng bị mà không dám dứt ra để đánh lén hắn, do đó hắn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. Về phần tên đệ tử này nói nửa đêm đi hái rau, cũng rất rõ ràng rồi, cũng chỉ là một vở kịch thôi, cũng cả có ý nghĩa gì, chỉ là nửa đêm muốn dọn dẹp chút mà thôi."

Ngũ phong trưởng lão yên lòng, lúc này mới cười nói.

“Không thể không nói, Hàn Tam Thiên quả đúng là rất thông minh, hắn là một kẻ biết tận dụng những mưu kế một cách tuyệt vời. Nhưng mà, cũng chỉ như vậy thôi."

Lục phong trưởng lão cũng cười nói.

Diệp Cô Thành gật đầu, chuyện đến bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã an ổn hơn rất nhiều.

Nếu như bây giờ đã điều tra xong ý đồ thật sự của Hàn Tam Thiên, hắn ta có thể ngăn chặn tổn thất một cách kịp thời, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Diễn một cái, Diệp Cô Thành đang đợi ý kiến của ông ta.

Ngô Diễn nhíu mày trầm tư một lát, đang chuẩn bị gật đầu.

Đột nhiên, lúc này ở bên ngoài lều trướng lại ồn ào náo động, ngay lập tức sắc mặt đám người Diệp Cô Thành trở nên lạnh lẽo, bước nhanh xông ra phía bên ngoài.

Bên ngoài trướng có không ít đệ tử đang nhìn lên không trung, giữa bầu trời, có một đạo lưu quang hiện lên, xẹt qua bầu trời phía trên liều trại, lao về phía đại bản doanh, cuối cùng, biến mất ở phía xa ха.

“Đó là...Đó không phải là Hàn Tam Thiên hay sao?”