Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2009




Bởi vì lực phóng ra quả mạnh nên ngọc kiếm vẫn còn đang rung rung.

Mũi kiếm không hề cách mũi giày một li nào.

Trong lòng Lục Sinh nhất thời hoảng hốt, có thể dùng nội lực khống chế ngọc kiếm chuẩn xác đến mức này, tất nhiên là cao thủ trong cao thủ.

Lục Sinh mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước, một đám người đứng phía sau hắn ta đều rút đao phòng bị nhìn về phía trước.

Nhưng điều làm cho Lục Sinh cảm thấy lạnh cả người chính là đừng nói có bóng người nào hay không, ngay cả một chút năng lượng dao động cũng không có.

Có thể được Hải vực Vĩnh Sinh phái tới gây phiền toái cho Phù gia, dĩ nhiên tu vi của Lục Sinh cũng được xem như là nhân trung long phượng, người đạt tới cảnh giới tru tà trung kỳ, ở Bát Phương thế giới đã thuộc vào hàng ngũ cao thủ.

Nhưng giờ đây hắn lại không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào.

Hay là tu vi của đối phương thật sự cao hơn so với hắn rất nhiều? "Người tới là người phương nào, bản công tử chính là Thiên Âm điện Lục Sinh, phụng mệnh của Hải vực Vĩnh Sinh chi đến đây bắt vài tội phạm quan trọng, các hạ có việc gì có thể hiện thân nói thắng, cớ sao lại lén lén lút lút?" Lục Sinh nhíu mày nhăn mặt, tuy rằng thực lực của đối phương làm cho hắn cảm thấy bất an, nhưng hắn thật sự không có gì phải sợ.

Dù sao Hải vực Vĩnh Sinh hiện giờ chính là đại gia tộc đúng nhất Bát Phương thế giới.

Vừa dứt lời, Lục Sinh chợt cảm thấy trước mắt chợt lóe, đợi đến lúc hắn ta cảm được có người đang đứng sau lưng mình mới phát hiện ngọc kiếm trước mũi chân đã biến mất từ khi nào, ngay sau đó, một luồng gió quét qua mặt hắn ta.

Tốc độ thật nhanh!

Còn nhanh hơn cả gió!

Trong nháy mắt, đã có thể rút kiếm trước mặt hắn ta rồi quay sang đứng phía sau hắn ta...

Mọi hành động của người kia chỉ lướt nhẹ như gió... thổi lên mặt của Lục Sinh.

Đây là cái tốc độ ma quỷ gì?

Lục Sinh nặng nề hít sâu một hơi, quay người nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh nam nhân đang đứng phía sau, tuy chỉ chừa lại cho hắn ta một cái bóng lưng, nhưng hắn ta vẫn cảm giác được lãnh ý toát ra từ trên người của người kia như cũ. "Ngươi là ai?" Lục Sinh cảnh giác nhìn người kia.

Mà nhóm vệ sĩ của hắn, cũng lập tức rút đao vây quanh người nọ. "Không phải ngươi muốn ta hiện thân sao?" Người nọ nhẹ giọng cười, trên mặt mang mặt nạ, thân hình cao ngất, bên cạnh còn có một nữ tử đứng cùng, tuy rằng nàng ta cũng mang theo mặt nạ, nhưng nhìn dáng người thướt tha, cũng đủ biết nàng nhất định là mỹ nữ.

Lục Sinh cau mày, khẽ căn răng, nhưng giây tiếp theo, hắn ta lại đột nhiên cười một tiếng mang theo vẻ khinh thường.

Bởi vì thông qua khí tức, hắn ta mới ngạc nhiên phát hiện tu vi của người trước mắt này bất quá cũng chỉ đến Phiêu Miểu trung kỳ mà thôi, quả thực kém xa thực lực của hắn ta.

Tuy rằng vừa rồi tốc độ của người này cực kì nhưng, nhưng với tu vi này cho dù tốc độ có mau hơn nữa, đối với hắn ta mà nói, không có uy hiếp nào.

Có lẽ người nay đang tính toán sẽ chạy nhanh hơn chuột đấy à?

Hiển nhiên sẽ không có chuyện đó xảy ra! "Có vài loại người, to gan dám cản đường của Lục Sinh ta, ngươi muốn gì?" Đồng tử Lục Sinh hơi co lại, lạnh giọng nói. "Không muốn gì cả, thả người ra." Âm thanh người nọ lạnh lùng. "Ha ha ha, lão tử biết người con mẹ nó bị ngu cho nên mới dám ở đây lên mặt với lão tử? Thả người ra? Được thôi, nhưng còn phải xem bản lĩnh của ngươi." Lục Sinh đáp lại vài câu, nhanh tay rút kiếm xông về phía người nọ. "Cút đi!" Người nọ chỉ phun ra một tiếng, vừa dứt lời, một con lưu quang kim sắc đột nhiên tỏa ra từ trong cơ thể người nọ.

Thanh kiếm đang lao tới của Lục Sinh bị lưu quang mạnh mẽ hút lấy, tựa như lưu quang kim sắc kia là một nam châm thật lớn, Lục Sinh hoàn toàn không thể khống chế được thanh kiếm đang muốn bay thẳng một đường về phía đỉnh đầu người nọ.

Mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán Lục Sinh thi nhau rơi xuống, gương mặt vốn đang kiêu ngạo của hắn ta nhất thời trở nên thất kinh.

Còn mấy thanh kiếm trong tay đám thủ hạ bên cạnh hắn ta cũng trực tiếp mất khống chế bay lên trên đỉnh đầu người nọ nửa thước. "Còn không mau trả lại cho chúng ta?" "Được, trả lại cho các ngươi." Lại một tiếng quát nhẹ. "Xoát xoát xoát!"

Trong nháy mắt những thanh kiếm trên đỉnh đầu của người nọ xếp thành một vòng tròn, mũi kiếm hướng ra ngoài, sau đó phóng thẳng ra ngoài, một đám thủ hạ còn chưa phản ứng lại được đã bị kiếm của chính mình chém giết.

Cho dù Lục Sinh vẫn đang cố gắng khổng chế thanh kiếm của mình, cũng cảm thấy được một cỗ lực lượng kì quái đang bắn về phía mình, sau đó cả người hắn ta trực tiếp bị thổi bay về phía sau mấy thước, cuối cùng nện thật mạnh lên cửa ngoài của đại điện. "Phụt!"

Ngoài cửa lớn, Lục Sinh phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Biểu tình dữ tợn nhìn người nọ đang đứng xa xa trong điện.

Lạnh lùng cường đại, bất quá cũng chỉ đến mức này!

Trong lòng hắn ta thật sự vô cùng kinh ngạc, tu vi của tên kia rõ ràng chỉ mới đến trung kì của cảnh giới Phiêu Miểu, nhưng ngay cả tay cũng chưa hề động đã trực tiếp đánh lui mình, còn một đám thủ hạ đắc lực của mình lại bị người nọ chém chết trong chỉ một chiêu.

Làm sao có thể như vậy? "Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi là ai? Có gan thì để lại danh tính, lão tử nhất định sẽ khiến người phải trả giá bằng máu." Lục Sinh vừa giãy dụa đứng lên, vừa giận dữ mắng to. "Trả giá bằng máu?" Người nọ đột nhiên cười nhẹ: "Sợ rằng máu của ta, ngươi nhận không nổi đâu."

Vừa dứt lời, người nọ bỗng nhiên nâng tay lên, một giọt máu tươi bảy màu bắn thẳng về phía Lục Sinh, Lục Sinh vốn tưởng rằng đó là ám khí, cuống quít giơ kiếm lên chống đỡ.

Keng!

Lúc giọt máu bảy màu chạm vào thân kiếm của hắn ta, trên thân kiếm nhất thời phát ra một thanh âm chói tai, đồng thời bốc lên một luồng khói đen.

Vừa nhìn thấy một màn như vậy Lục Sinh nghẹn họng cả người cứng đơ, không tự chủ được liên tục lùi về phía sau, lúc này hắn đã bị dọa vỡ gan chó.

- -----------------